
cô sao
không hỏi giấy chứng nhận của anh ta?”
“Vì đó là phó tổng của chúng tôi.” Nhân viên lễ tân trước mặt hai người mỉm cười.
“Các cô ở đây cũng không phải là tập đoàn quan trọng của quốc gia,
tôi chưa nghe qua chuyện cơ quan nào chặn người đến hỏi giấy chứng nhận, các cô không sợ ảnh hưởng đến hiệu suất công tác sao?”
“Xin lỗi, nhưng đây là thời kì đặc biệt, có rất nhiều phóng viên đến , làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của Lam tổng, mong hai vị hợp
tác.” Quả thật vì thành công mua đươc hai khu đất lớn, cổ phiếu của tập
đoàn Lam Long mấy ngày nay tăng vọt vì thế có rất nhiều tập đoàn truyền
thông đến phỏng vấn.
Trương Tỷ theo bản năng mang ra thẻ phóng viên, cũng không ngờ cô lại đem giấy chứng nhân ra cho lễ tân, “Chúng tôi là phóng viên Thời Đại
Thương Báo , chúng tôi có hẹn phỏng vấn với Lam tổng, phiền cô cho chúng tôi vào để cùng thư kí xác định thời gian phỏng vấn. Chúng tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của Lam tổng.”
“Vậy cô có thể gọi điện thoại cho thư kí Trương, không có lời của bên trên, tôi không thể tùy tiện cho các cô vào.”
“……”
Cô làm sao có số điện thoại của thư kí Trương, lần này phỏng vấn cũng là tùy tiện, nếu trước đó có hen chắc chắc cũng bị từ chối, mà cô lại
không muốn gọi điện cho Lam Thành. Đang do dự , đột nhiên sau lưng cô
truyền đến một giọng nói trầm ấm “ Có chuyện gì vậy?”
“Lam tổng, hai vị này là phóng viên tờ Thời Đại Thương Báo, nói là đến để phỏng vấn.”
Theo giọng của lễ tân, cô cùng Trương tỷ không hẹn mà cùng quay đầu
lại , phía sau một thân hình thon dài che khuất ánh sáng của hai người.
Lam Thành mặc một bồ đồ tây màu xám, áo sơ mi đen không đổi, cà vạt
màu xám. Anh đứng ngược sáng, trên làn da giống như bị ánh sáng chiếu
qua, trắng nõn. Anh không cười, vẫn như cũ ảm đạm . Có thể không chút
khoa trương mà nói, trước mặt người này quả thật không còn thấy nét đẹp
của mọi thứ.
Trương tỷ cầm tay cô run run nói” Em à, chị muốn ngất quá”
“Đừng không có tiền đồ như vậy, cho dù chết cũng phải hoàn thành bài
phỏng vấn” Đông Hiểu Hi cố bình tĩnh nhưng lòng bàn tay vẫn đầy mồ hôi
đã tiết lộ cảm xúc của cô.
“Cô đi làm việc đi, để tôi xử lí chuyện này.” Lam Thành thản nhiên
nói với cô lễ tân, nghiêng đầu thoáng nhìn Đông Hiểu Hi, khóe miệng hơi
mỉm cười , sau đó máy móc nói “ Hai người đi theo tôi.” Nói xong, anh cố ý bước nhanh về phía trước, không chút lo lắng hai cô gái đi phía sau
đi giày cao gót có bất tiện.
Cô kéo tay Trương tỷ cùng đi qua, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy
Lam Thành như vậy, nói vậy hôm nay có thể là quan hệ xã giao đi.
Rảo bước đến thang máy chuyên dụng, anh tùy ý bấm lên tầng 33, cô
không biết có phải anh cố ý hay không mà lại vô tình để tay ở chỗ hai
người có thể cọ góc tay áo. Cô cúi đầu, ngừng thở, nhìn chằm chằm cái
chìa khóa xe trong tay anh, tim lại không ngường đập theo những con số
đang biến hóa sinh động.
“Lam tổng , ít nhiều đã gặp được ngài, bằng không chúng tôi lại phải
quay về.” Rốt cuộc với kinh nghiệm của mình, Trương tỷ không thể không
mở lời để hòa tan không khí ngại ngùng trong thang máy.
Anh cười nói “ Tôi đi họp trở về, đem xe dừng trước cửa, nếu dừng ở bãi đậu xe thì chúng ta sẽ không gặp nhau ở đại sảnh.”
“Đúng vậy, chúng tôi thật may mắn.”
“Phải nói là tôi may mắn.” Anh cười ánh mắt nhìn thoáng về phía Đông
Hiểu Hi mà không có ý dời đi. Người phụ nữ của anh hôm nay mặc một cái
áo trắng , cổ áo để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, phía dưới là một
cái váy bó màu vàng nhạt, mắt cá chân trắng nõn , tinh tế vừa nhìn đã
hiểu ngay.
Nhưng mà, chỉ khác là anh vẫn sợ đôi giày cũ màu vàng kia.
Lam tổng quả nhiên bề bộn nhiều việc, thang máy vừa lên đến tầng 33,
anh vừa bước chân ra khỏi thang máy, trong nháy mắt đã bị người ta chặn
lại, nói là trong phòng khách đang có khách hàng rất quan trọng.
Người ngăn Lam Thành lại chính là phó tổng tập đoàn Lam Long, bạn đại học của anh – Hầu Tử. Đông Hiểu Hi thấy Hầu Tử một bên cùng Lam Thành
bàn chuyện, một bên đem ánh mắt đảo qua trên người cô, trong nháy mắt
kia cô cúi đầu xuống, trong lòng bất ổn, còn không biết nên đối mặt với
vị bạn học này của anh như thế nào. Cũng may Hầu Tử hình như không nhận
ra cô, trên mặt thủy chung không có điểm nào bất ngờ, sợ hãi.
Lam Thành phải rời đi một chút, Đông Hiểu Hi và Trương tỷ được thư kí Trương Khiết mời đến văn phòng tổng tài.
Người ta đều nói ở thành phố T tấc đất tấc vàng, vậy mà căn phòng này lại quá mức rộng rãi, còn có chút xa xỉ. Đông Hiểu Hi cẩn thận đánh giá nó, toàn bộ căn phòng lấy hai màu đen trắng làm chủ đạo, không bày trí
gì nhiều, ngoài một bàn làm việc, móc quần áo cùng giá sách, còn có một
bộ sô pha rất lớn. Nhưng xa hoa nhất căn phòng này có lẽ là hai phiến
tường bằng thủy tinh sáng ngời kia, một mặt có thể quan sát thành phố T
phồn hoa, mặt khác có thể bao quát hết căn phòng của thư kí bên ngoài.
Mỗi ngày đều đối mặt với mĩ nữ, sau lưng thì là phong cảnh đẹp, khó
trách người đàn ông này thoạt nhìn xem ra sống rất dễ chịu, thoải mái.
Cô khẽ mỉm cười lại đem