
uay đầu. Có phải chú Lam chú nhìn
thấy nó ăn kem người khác mua liền cảm thấy không vui? Nó ném kem trên
tay xuống, chạy chạy lại vấp phải món đồ chơi làm ngã, ngẫng đầu, xe của chú Lam đã không còn thấy . . .
Trạm Trạm oa một tiếng khóc lớn, không biết là tại chú Lam đi rồi, hay là tại té đau.
Đông Hiểu Hi ngay khi Trạm Trạm kêu chú Lam trong nháy mắt, liền thấy Lam Thành vứt bỏ món đồ chơi của đứa nhỏ, bóng dáng tức giận vội vàng.
Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, vốn đêm qua cùng Lam Thành hẹn ở
trước cửa nhà trẻ không gặp không về. Ngay khi cô rời đi nhà soạn báo,
Hạng Hàn nói muốn mời ba người cả nhà bọn họ ăn cơm, vì muốn tòa soạn
nói với Lam Thành lời xin lỗi, cũng nghĩ muốn nhìn đứa con bảo bối của
bọn họ. Đông Hiểu Hi cũng không có cự tuyệt, cô cũng muốn giải trừ khúc
mắc giữa Lam Thành cùng Hạng Hàn. Nhưng cô thế nào cũng không nghĩ tới
Lam Thành nhìn thấy Hạng Hàn phản ứng lại lớn như vậy, thế nhưng tức
giận đến không để ý tới con . . .
Cô mang giày cao gót thất tha thất thểu chạy tới, ôm lấy Trạm Trạm,
mới nhìn thấy hai đầu gối con đều té rách, đất và máu lấm lem trên da.
“Mẹ, chú Lam . . . . chú Lam tức giận . . . .không để ý đến con.”
Con khóc nấc lên, máu theo đầu gối chảy ra càng ngày càng nhiều. Đông Hiểu Hi xoa xoa khuôn mặt nhỏ của con, khóc nói: “Ngoan, không khóc. Mẹ mang con đi bệnh viện, sau đó gọi điện cho Lam chú, gọi chú ấy đến thăm Trạm Trạm được không?”
“Gọi ngay bây giờ . . .”
“Được, mẹ liền gọi ngay bây giờ.” Đông Hiểu Hi một bên ôm con đi đến
xe của Hạng Hàn, một bên gọi điện thoại cho Lam Thành, bên kia không có
người nghe máy.
“Mẹ, món đồ chơi” Trạm Trạm chỉ chỉ phía xa xa.
“Chúng ta bỏ đi, đều hư rồi, mẹ mua cái mới cho Trạm Trạm”.
“Không, con muốn cái đó. . . .”
Trạm Trạm trong lòng mẹ một bên khóc một bên lắc lắc thân mình nhỏ,
Hạng Hàn thấy thế đi mau vài bước nhặt món đồ chơi lên, lại chạy tới mở
cửa xe cho hai mẹ con. Giờ phút này, Trạm Trạm lại vươn cánh tay nhỏ bé
đầy bụi nhận lấy món đồ chơi mà chú Lam mua cho nó. Đông Hiểu Hi ngay
tại giờ phút đó, rốt cục bị nước mắt làm mơ hồ tầm mắt, cô hận không thể lập tức bóc da Lam Thành.
-
Khi băng bó miệng vết thương, Trạm Trạm vẫn không ngừng khóc, làn da
của đứa nhỏ rất mềm mại, ngay cả y tá cũng không nhẫn tâm dùng miếng
bông tẩm oxi già chà lau.
“Không có việc gì, sát trùng đi.” Đông Hiểu Hi cố gắng nhẫn tâm, đem
mặt con ôm vào trong ngực không cho nó nhìn, chính mình cũng đem ánh mắt xoay qua một bên. Tuy rằng trong quá trình trưởng thành Trạm Trạm không có ba bên người, nhưng cô vẫn cẩn thận che chở, không để đứa nhỏ bị qua ủy khuất hay thương tổn gì. Nhưng hôm nay cố tình thương tỗn đứa nhỏ,
là ba ruột của anh, thậm chí dọc theo đường đi, Đông Hiểu Hi gọi điện
thoại vô số lần cho anh, Lam Thành một lần cũng không có nghe. Đây là
anh ngoan cố, xem ra lòng kiêu ngạo của anh vẫn không thể thay đổi, vậy
mà mình lại ngây ngốc tin anh một lần.
Băng bó cho Trạm Trạm xong, Đông Hiểu Hi mới biết chân mình bị trật,
đã sưng lên rất to. Nhưng vì muốn mau chóng trấn an con, cô không có
nghe theo Hạng Hàn khuyên bảo đi xem bác sĩ, muốn về nhà ngay.
Hạng Hàn đi rồi, trong phòng vắng lặng chỉ có hai mẹ con cô. Đông
Hiểu Hi một tay ôm con khập khiễng, bận rộn ở phòng bếp, vô luận như thế nào cũng không thể để con vừa bị thương lại bị đói. Năm năm qua cô
chính là kiên trì như vậy. Cho dù là lần con bị viêm phổi ở bệnh viện,
bên người cô cũng không có bất cứ ai đến giúp cô. Nhưng lúc này lại
không giống trước kia, rốt cục không giống ở chỗ nào cô cũng không thể
nói rõ, chính là cảm thấy lúc này muốn kiên cường lên, thật là khó, lúc
này đây nước mắt cũng đặc biệt nhiều, muốn nhịn cũng không được.
Lúc này con đã ngừng khóc, ngoan ngoãn đem đầu nhỏ gối lên trong lòng mẹ, hàng lông mi dài ướt sũng, nó đang chờ mẹ làm xong cơm lại gọi điện cho chú Lam. Đông Hiểu Hi chưa từng thấy hối hận như vậy, cô hối hận
không nên để Lam Thành đi vào trong cuộc sống của con, cô vừa mới nhận
ra, thì ra anh là một người cha không thể dựa vào nhất trên đời, cũng là người đàn ông không thể dựa vào nhất .
-
Cơm tối chỉ ăn một chén, Trạm Trạm nằm ở trên giường hỏi mẹ “Vẫn
không gọi điện thoại được cho chú Lam sao?” Vấn đề này nó đã hỏi qua
không biết bao nhiêu lần. Đông Hiểu Hi một bên cầm khăn mặt ấm chà lau
thân mình nhỏ, một bên tiếp tục điện thoại cho Lam Thành, đối phương đã
tắt điện thoại.
“Mẹ, nếu chú Lam biết chân của Trạm Trạm bị thương, sẽ đến sao?”
“Sẽ đến.” Đông Hiểu Hi dùng khăn che mặt, buồn bã nói “Trạm Trạm
ngoan, nên ngủ, mẹ sẽ không ngừng gọi điện cho chú, cho đến khi được mới thôi.”
“Mẹ, sau khi gọi được điện thoại rồi, người nói cho chú Lam Trạm Trạm sẽ không bao giờ ăn kem do chú khác mua nữa, để chú đừng nóng giận.”
“Ừ . . . .”
Đêm đã khuya, thanh âm ‘Số điện thoại bạn gọi đã khóa máy’ cùng với
đêm tối ngoài cửa sổ làm cô khó hít thở. Con ngủ thật sự không an ổn,
khi thì nhướng mày lên bên kêu mẹ nức nở, khi thì sờ đầu gối kêu đau.
Nhưng trong lòng ôm món đồ chơi đã hư vẫn