
y, lại còn hằm
hằm, làm Tiểu Viên không khỏi run bắn. Nhưng mà, đợi đã, anh ta vừa nói gì cơ?
Hẹn hò… Có nghĩa là…
Tiểu Viên cúi mặt xuống đất, miệng cong lên. Chẳng
nhẽ, anh nói vậy có nghĩa là, chúng ta vẫn còn cơ hội?
Một vài nét ửng đỏ dần hiện lên khuôn mặt trắng trẻo,
tươi mới mơn mởn như táo Hồng Phú sĩ. Khi đã trở về trạng thái bình thường, cô
chợt nhớ ra một việc quan trọng hơn hết thảy, ngượng ngùng, thỏ thẻ nói: “Thang
Hi Hàn, ý của anh là… là… anh muốn tôi làm bạn gái của anh phải không?”
Thang Hi Hàn nghe xong câu hỏi của cô gái ngốc nghếch
này thì như có một tiếng sét đánh ngang qua tai, bùm một tiếng rồi như một con
rô bốt trongTransformer tạt cho
một bạt tai, gục hoàn toàn. Trên trời, từng đám mây lững lờ trôi, hồi ức như
một làn khói ùa về trong tim, bản năng của Thang Hi Hàn khiến anh run rẩy, chợt
anh trả lời một cách quyết đoán: “Không phải.”
Tiểu Viên ngẩn ra, chuyện quái quỷ gì thế này? Không
phải, thế anh lôi tôi đi làm gì? Không phải, tự nhiên anh chạy đến phá đám tôi
hẹn hò với “Dương Tiêu” người Mỹ gốc Hoa làm gì? Anh thần kinh à?
Vô vọng, những lời mắng mỏ hết sức trôi chảy này tuy
rằng có thể dễ dàng xuất hiện trong đầu Tiểu Viên, nhưng cô gái thật thà này
lại chẳng đủ can đảm để nói ra. Trong lòng muốn bùng nổ, miệng vẫn ngậm chặt
ngậm chặt, đến mức mắt Tiểu Viên cũng chuyển sang màu đỏ.
Thang Hi Hàn nhìn mắt Tiểu Viên càng lúc càng đỏ, môi
mím chặt nên rất hoảng hốt, anh đứng ngẩn ra ở đó, không nói được gì.
Hồi sau, Tiểu Viên gườm gườm nhìn anh, rồi hất tay một
cái, thoát khỏi Thang Hi Hàn và quay đầu bước đi.
Vừa quay mặt đi, đôi mắt đỏ hoe của Tiểu Viên chẳng
thể chịu đựng được nữa, từng giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.
Do tức tối, Tiểu Viên đã vung tay thoát đi, hành động
này tuy chẳng có gì, nhưng việc bị bỏ lại đằng sau đã làm Thang Hi Hàn thực sự
sụp đổ. Anh đã khiến cho cô phải khóc.
Anh chạy về phía đó, nắm lấy cổ tay cô, vẫn không nói
gì.
Tiểu Viên giật tay thoát ra khỏi anh, nhưng anh vẫn
không bỏ cuộc, túm lấy vạt áo cô.
Cảnh tượng này thực sự vô cùng quen thuộc. Một người
giận dỗi ôm mặt khóc, một người cố gắng không rơi lệ, nhẹ nhàng an ủi. Chỉ có
điều, trong ký ức của một thời đã qua, dường như, người ôm mặt khóc lại là một
người khác!
Do không có kinh nghiệm nên một lúc lâu sau anh cũng
chẳng biết làm thế nào để dỗ dành Chu Tiểu Viên, người bị anh làm cho tức đến
phát khóc. Cuối cùng anh cũng nói được mấy tiếng: “Chu… Chu…”
Chu Tiểu Viện quệt nước mắt, trừng mắt nhìn anh: “Anh
mới là Trư ấy!”
Mặt Tiểu Viên trắng như chiếc bánh bao, cộng thêm đôi
mắt với cái mũi đỏ ửng, còn cả những giọt nước mắt vừa rơi, vừa mở mồm mắng anh
là đồ con lợn, cái miệng nhỏ nhắn vừa chu lên, hướng về phía anh.
Thang Hi Hàn đần mặt ra nhìn cô, rồi trả lời một câu
ngốc nghếch đến mức tưởng như nuốt lưỡi của chính mình cũng không tin được: “Ừ,
thì tôi là lợn. Đừng khóc nữa.”
Tiểu Viên ngớ ra. Sao anh ta không đấu khẩu với mình
nữa? Sao không độc mồm nữa vậy?
Một buổi chiều mùa đông lạnh lẽo, hiếm hoi lắm mới có
một vài tia nắng ấm áp xuất hiện, ánh nắng chiếu rọi khắp muôn nơi, rồi dần dần
len lỏi vào trái tim của hai con người.
Thang Hi Hàn thừa nhận mình là đồ con lợn khiến Tiểu
Viên bất chợt muốn cười phá lên, sau đó cô nhớ ra, không đúng, vấn đề không
phải là anh ta tự nói mình là lợn, mà là anh ta nói mình là lợn là có ý gì?
Tiểu Viên đút tay vào túi áo, thấp giọng: “Anh nói anh
là lợn là có ý gì thế?”
Thang Hi Hàn nghe xong câu hỏi này của Chu Tiểu Viên,
hối hận nghĩ, cô dồn ép tôi tới chân tường bẹp dí ba ngày sau mới ngóc lên được
đã là quá lắm rồi, thật là mất mặt! Sao tôi lại bị nước mắt của cô làm cho mụ
mị, rồi trái tim cũng mụ mị nốt cơ chứ?
Dù là đang mùa đông nhưng Thang Hi Hàn mồ hôi vã ra
như tắm, lấy lại chút tinh thần, anh trả lời: “Ý của tôi là, cách mạng chưa
thành công, thì chúng ta còn phải cố gắng. Còn nữa, cô có đói không? Tôi đói
đến mức đau bụng rồi đây, chúng ta đi ăn gì đó nhé?”
Mục tiêu ngay lập tức thay đổi. Mặc dù chưa được nghe
câu trả lời cần nghe, nhưng Tiểu Viên bỗng thay đổi sự chú ý.
“Đói…” Tiểu Viên nói nhỏ. Vừa hết ca trực đêm về đến
nhà đã lăn ra ngủ bù, sau khi dậy lại vội vàng đắp mặt nạ, thử quần áo để đến
chỗ hẹn, lấy đâu ra thời gian mà ăn? Xoa xoa cái bụng lép kẹp, nghe xong câu
hỏi của anh, cô cảm thấy đúng là đói kinh khủng.
“Cho cô đấy, ăn trước đi, lát nữa đưa cô đi ăn mấy món
ngon.” Vừa nói, Thang Hi Hàn vừa như làm ảo thuật móc từ trong túi ra một củ khoai
lang, đặt vào tay Tiểu Viên, nói: “Khoai nướng trong than quê chính hiệu đấy.”
Tiểu Viên cầm lấy ăn mấy miếng, cười tít, nói: “Thang
Hi Hàn, khoai nướng là món hồi bé tôi thích ăn nhất, tôi hơi bị có nghề trong
việc thẩm định khoai nướng đấy, củ khoai này đúng là đặc biệt ngon. Anh lấy đâu
ra vậy?”
“Trấn Dương Hà.”
“Gì? Anh mua ở tận trấn Dương Hà à? Hôm nay anh đi từ
đó đến đây à?” Tiểu Viên bất chợt nghĩ ra, phải rồi, sao hôm nay anh lại bắt
gặp cô trùng hợp như vậy, sao anh lại mua khoai