
thế! Đang
yên đang lành đi nhuộm tóc làm gì chứ? Các em trẻ đẹp cũng đâu có thích ông.
Được thôi, ông nhường chỗ cho người ta đi. Cũng ngoài sáu mươi rồi chứ ít gì.
Nhìn cái đầu nhuộm của ông này!”
Tiểu Viên trông thấy một bác gái đã lớn tuổi đang lên
lớp một ông cũng đã có tuổi, rõ ràng đó là nhân viên thu vé nhìn thấy một chị
phụ nữ bế con nhỏ nên đã bảo người đàn ông nhuộm tóc, trông cũng không có vẻ gì
là nhiều tuổi lắm nhường chỗ. Tiểu Viên đứng dậy, nói: “Chị và cháu tới đây
ngồi đi ạ!”
Bác gái đang lên lớp người đàn ông, nhìn thấy Tiểu
Viên đứng dậy chợt ngại ngùng, vội nói: “Không cần, không cần đâu, cũng sắp tới
nơi rồi, ông ấy nhiều tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh lắm. Chắc cháu cũng vừa được vài
tháng đúng không? Cũng cần phải chú ý. Không cần nhường đâu, cháu cứ ngồi đi.”
Tiểu Viên ngẩn ra, rồi giật thót mình, và cuối cùng là
đổ mồ hôi!
Cô vội vã lên tiếng giải thích: “Cháu không có, không
có, không có đâu ạ. Mọi người ngồi đi. Cháu sắp tới nơi rồi.” Nói rồi liền tiến
về phía cửa gần chỗ anh lái xe. Cô muốn tránh khu vực đó càng xa càng tốt.
Tay ôm giò heo, mặt đỏ bừng,
khó khăn lắm Tiểu Viên mới tìm được một chỗ ở gần cửa để đứng, bám lấy chiếc
tay vịn, đung đưa trên xe gần một tiếng đồng hồ. Nhìn ra ngoài thấy sắp tới
nơi, xe rẽ một cái, Tiểu Viên nắm chặt tay vịn, “ối” một tiếng rồi ngã phịch
xuống sàn, cái tay vịn đó cũng theo xuống cùng cô!
Lúc xuống xe, Tiểu Viên lén la lén lút, cố đợi tới khi
hành khách xuống hết mới cầm chiếc tay vịn vừa bị mình kéo đứt đưa cho bác tài:
“Anh ơi, lúc nãy em chẳng may kéo đứt, trả lại cho anh ạ!”
Anh tài xế thấy thế liền cười, cái tay cầm này không
phải người bình thường nào cũng có thể kéo đứt được. Anh nhìn Tiểu Viên cười:
“Không sao đâu. Làm đứt đủ ba cái sẽ được tặng một bức ảnh có chữ ký của anh.”
Tiểu Viên là thế hệ sinh ra trong thời kỳ kế hoạch hóa
gia đình ở Trung Quốc. Tuy là con gái một nhưng cô không hề có tính tiểu thư,
từ nhỏ đã là đứa trẻ được hàng xóm láng giềng yêu quý. Ra đường gặp ai cũng chào
hỏi, miệng ngọt như mía lùi, vì thế ai ai cũng muốn giới thiệu bạn trai cho cô,
nhiều không đếm xuể.
Tuy vậy, dù Tiểu Viên được các trưởng bối vô cùng yêu
quý, nhưng lại có một “tử huyệt” khiến cô chỉ nhìn thấy đã sợ chết khiếp. “Tử
huyệt” này là nơi mà trên đường về nhà, cô nhất định phải đi qua, không trốn
vào đâu được.
Tiểu Viên đứng ở đằng sau bức tường trước cổng vào khu
nhà trốn một lúc lâu nhưng chẳng có một chiếc xe nào dừng trước lối rẽ vào nhà
cô, đã thế trước cửa hàng tạp hóa Lan Tiếu, dì Lan Tiếu đang ngồi đó nhàn hạ
cắn hạt dưa. Tiểu Viên thút thít trong lòng, không trốn vào đâu được nữa rồi.
Tiểu Viên ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hít sâu, thắt bụng
lại… bước vội qua, nói: “Chào dì Lan Tiếu ạ.” Do phải nhịn thở quá lâu, nên câu
chào ấy như bật ra, đến Tiểu Viên cũng nghe không rõ.
Ấy thế mà dì Lan Tiếu chẳng quan tâm đến điều đó, làm
cho nỗ lực cố gắng hít thật sâu để cho thân hình nhìn gầy đi một chút trở thành
vô nghĩa. Nhìn thấy Tiểu Viên, hai mắt dì lập tức sáng lên, lớn tiếng gọi: “Tiểu
Viên, sao đi đâu mà lâu lắm mới nhìn thấy vậy? Trời ạ, sao lại béo lên rồi? Sao
lại béo thế kia chứ? Dì nói với con này, con gái không được béo quá thế đâu,
nếu muốn béo thì sau khi về nhà chồng hãy béo. May mà chỗ dì có bán thuốc đấy,
con mua không? Ờ, nếu con mua thì ra đây nhé, dì sẽ ưu đãi cho, nhưng hàng dùng
rồi thì không đổi lại được nữa đâu. Con bảo đúng không? Dì nói cho con biết,
nhãn hàng mà dì bán này nổi tiếng lắm đấy, đảm bảo có hiệu quả, con mua về dùng
thử đi…”
Tiểu Viên chạy một mạch, bỏ lại dì Lan Tiếu đang tuôn
một tràng dài quảng cáo ở phía sau, vừa chạy vừa lễ phép nói với dì: “Dì Lan
Tiếu à, con đau bụng quá, lần sau nói tiếp nhé!”
Dì Lan Tiếu nhìn Tiểu Viên chạy nhanh hơn thỏ, nói
lớn: “Lần nào cũng đau bụng là sao? Chỗ dì bán cả thuốc đau bụng nữa đấy.”
Tiểu Viên thở phì phì, chạy vội về nhà. Mẹ ra mở cửa,
thấy cô con gái đưa cho hai chiếc giò heo thì trong lòng vui lắm, nhưng vẫn ra
vẻ nghiêm nghị: “Sao lần nào về đến nhà cũng thở không ra hơi thế hả con? Nếu
muốn về nhà nhanh thế thì về thường xuyên vào, không cần mỗi lần về lại phải
diễn kịch thế đâu.”
Tiểu Viên vừa thở vừa nói: “Không phải con diễn kịch
đâu, mà là dì Lan Tiếu ấy! Con sắp không chịu được nữa rồi, sắp bị dì ấy đánh
bại rồi…”
Mẹ Tiểu Viên nhìn hai chiếc giò heo rồi chẳng thèm để
ý đến cô nữa, vội vàng đi vào bếp, sắp mâm, đợi bố Tiểu Viên đi dạo về là ăn
cơm tối.
Tiểu Viên rửa mặt xong, đảo mắt thấy bố không có nhà,
liền chạy vào bếp nũng nịu mẹ. Chẳng ngờ mẹ Tiểu Viên vừa nấu thức ăn vừa hỏi
chuyện đi gặp mặt chiều nay ra sao, làm cho Tiểu Viên định chạy biến đi thì đã
không kịp nữa rồi.
Mẹ Tiểu Viên vừa xào thức ăn vừa hỏi: “Hôm nay đi gặp
người ta thế nào? Mợ hai con bảo có hỏi người ta, nhưng người ta không nói gì,
chỉ bảo mấy tháng nữa về nước sẽ liên lạc sau. Có phải lại hỏng rồi không?
Không có ý không thích, mà cũng chẳng tỏ ra thân mật, nói là sẽ liên lạc lại
sau. Thế con thấy thế