
trật tự, chiếc
máy bay mà Điền Quân Bồi đang ngồi vừa mới cất cánh, chuyến bay từ Bắc Kinh đến
hạ cánh đúng giờ, Trần Hoa một mình xuống máy bay.
Lần trước anh đến Hán Giang là ngay sau tết.
Năm ngoái Trần Hoa đã đưa ra kế hoạch đầu tư ở các
tỉnh miền Trung, ít nhiều cũng có phần vội vàng, nhưng dường như Hạ Tịnh Nghi
đã có sự chuẩn bị từ trước, trình lên ngay kế hoạch đầu tư cụ thể, trọng điểm
là thu mua quặng sắt của thành phố J, sáp nhập một xưởng luyện kim quốc doanh,
tiếp theo đó sẽ thu mua tập đoàn gang thép tư nhân Húc Thăng lớn nhất vùng đó,
hình thành nên một chuỗi sản nghiệp hoàn chỉnh, đồng thời thúc đẩy niêm yết cổ
phiếu trên thị trường. Kế hoạch này rất lớn, nhưng phù hợp với tư duy đầu tư
mới của Ức Hâm, khiến phòng đầu tư và hội đồng quản trị đều thán phục
Chỉ có ánh mắt của Trần Hoa dừng lại ở địa danh thành
phố J - nơi mà anh mới rời đó không lâu, nếu không có cuộc dừng chân bất ngờ đó
thì anh sẽ không có ấn tượng với khu vực này.
Tổng giám đốc Lưu Hy Vũ - người phục trách các hoạt
động đầu tư khen: “Mấy năm nay Hạ Tịnh Nghi làm rất tốt”.
Một phó tổng giám đốc khác nói: “Hình như cô ấy sinh
ra ở tỉnh đó. Nhưng đúng là cô ấy luôn có sự chuẩn bị, rất đáng được khẳng
định”.
Vì từ trước đến nay thái độ của Trần Hoa rất thản
nhiên nên ai cũng biết ý, không nhắc đến quá khứ của Hạ Tịnh Nghi. Mấy năm qua,
Hạ Tịnh Nghi đã đạt được rất nhiều thành tích trong công việc, điều này đã được
mọi người khẳng định, kế hoạch này xem ra rất khả thi. Và thế là Hạ Tịnh Nghi
đã nhanh chóng được bổ nhiệm, nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, dự án đầu
tư mà cô phụ trách lại diễn ra không thuận lợi như dự đoán ban đầu.
Trước tết, Hạ Tịnh Nghi quay về Bắc Kinh để báo cáo
những gì mình đã làm được trong thời gian trước đó, trong cuộc hội nghị hội báo
công tác, cô vẫn tỏ ra rất tự tin, khẳng định rất chắc chắn rằng sẽ hoàn thành
việc sáp nhập xưởng luyện kim ở thành phố J đúng kỳ hạn, sau đó sẽ thu mua tập
đoàn Húc Thăng. Anh liền vặn lại: “Nếu Viễn Vọng bất ngờ mua cổ phiếu của Húc
Thăng thì sao? Tại sao anh chưa nhìn thấy bản báo cáo điều chỉnh kế hoạch thu
mua của em?”
Hạ Tịnh Nghi hấp háy đôi mắt: “Tổng giám đốc Trần, em
đã phân tích rồi, điều đó không ảnh hưởng gì đến cả kế hoạch thu mua”.
Lưu Hy Vũ cau mày nói: “Nhưng vẫn phải đòi hỏi tổng
giám đốc Trần xuất hiện để trao đổi với lãnh đạo thành phố J”.
Hạ Tịnh Nghi cúi đầu, bướng bỉnh nói: “Khu vực miền
Trung vẫn rất bảo thủ, có lúc quan chức địa phương muốn gặp chủ tịch hội đồng
quản trị để tạo dựng lòng tin đối với kế hoạch đầu tư tiếp theo của Ức Hâm”.
Thành phố J, anh lại nhìn lại địa danh này, “Em đi
chốt lại hành trình với anh Bang đi”.
Anh Bang đã theo Trần Hoa nhiều năm nên rất hiểu phong
cách làm việc của anh, hành trình được sắp xếp rất kín và gấp, từ thành phố W
đến thành phố J sau đó lại đến Hán Giang, một loạt các buổi gặp gỡ, hội nghị,
rồi cả chủ trì một buổi lễ khởi động dự án ngắn gọn. Nhưng anh vẫn dừng lại ở
thành phố J thêm một đêm.
Thành phố gần vùng núi này cũng bị đợt lạnh hiếm gặp
càn quét nửa đất nước Trung Quốc bao trùm, tuyết vẫn chưa tan, thời tiết âm u.
Đứng trên khách sạn Golden nhìn xuống, tầm nhìn rất thoáng đãng, có thể nhìn
thấy một tòa nhà năm tầng màu ghi nằm cách đó không xa, đó chính là trụ sở công
an thành phố J, gió Bắc lạnh giá thổi mạnh khiến lá cờ trên sân thượng bay phần
phật, nhìn lẻ loi một cách lạ thường.
Nhâm Nhiễm đã bất ngờ mất tích ở thành phố này. Đêm
hôm đó hiện ra trước mắt anh khiến lòng anh đau nhói.
Theo sự phán đoán của anh, khả năng cô dừng chân lại ở
thành phố này là rất thấp. Nhưng cô cũng không quay về thành phố Z, rốt cục là
cô đi đâu anh không có khái niệm gì.
Trần Hoa lái chiếc Land Rover đỏ và rời thành phố J,
theo lộ trình mà hệ thống GPS đã sắp xếp từ trước, xe chạy thẳng lên đường về
thành phố Z.
Chiếc xe này đã được Nhâm Nhiễm sử dụng hơn nửa năm,
nhưng bên trong để nguyên như khi mới giao nó cho cô, không có kệ đặt nước hoa,
không treo các món đồ trang trí nhỏ, không có nệm ghế, hoàn toàn khác với chiếc
xe hai khoang được trang trí rất nữ tính mà Nhâm Nhiễm mua ngày trước.
Nhưng trong xe ít nhiều vẫn còn để lại những dấu ấn
của riêng cô. Một bình nước nhựa đặt trên giá để đồ, nửa gói giấy ướt và hơn
nửa hộp kẹo cao su đặt trong hộp để đồ vặt, các loại phiếu thu được xếp gọn
gàng trong một chiếc ví, một chiếc kính râm màu nâu sẫm đặt trên táp lô. Ngoài
ra, thậm chí anh còn nghi ngờ mình đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào nào đó -
mùi thơm trên cơ thể cô.
Một người đàn ông luôn cẩn trọng trong suy nghĩ, nhưng
không phải là người tinh tế trong chuyện tình cảm, đột nhiên lại có khả năng
cảm nhận tỉ mỉ như vậy, có lúc lại là một sự dày vò.
Đã lâu lắm rồi anh không lái xe một mình chạy đường
dài như thế này. Chặng đường lẻ loi dài dằng dặc khiến anh nhớ lại lần mất tích
đó của mình.
Sự nghiệp đang ở trên đỉnh cao bỗng rơi xuống vực
thẳm, tiếng tăm trở nên thảm hại trong ngành phát hành riêng lẻ, không nhìn
thấy tương