
là được rồi”.
Tô San cười nói: “Nhâm Nhiễm là bạn rượu của em, em
biết tửu lượng của cô ấy”.
Nhâm Nhiễm đã nâng ly lên, chạm ly với Tô San, hai
người nhìn nhau, cùng ngửa đầu uống một hơi hết sạch, động tác hào phóng này
khiến mọi người xung quanh vỗ tay ầm ầm.
Trần Hoa đỡ lấy chiếc ly trong tay Nhâm Nhiễm đặt
xuống bàn, “Thôi, tối nay em đừng uống nữa”.
“Anh sợ em say à?” Dường như Nhâm Nhiễm đã hơi ngà
ngà, cô cười nói, “hay là chúng ta cũng uống một ly? Uống rượu chéo tay cũng
được”.
“Luật sư Điền vừa đến, lại đi ngay rồi. Anh nghĩ, em
không cần thiết phải chuốc cho mình say và đóng những cảnh nóng bỏng hơn cho
cậu ấy xem đâu”.
Giọng anh nhẹ nhàng và bình thản, nhưng rõ ràng là
Nhâm Nhiễm đã giật mình, nụ cười trên môi cô vụt tắt, cô không còn tỏ ra hào
hứng như lúc trước mà buồn buồn nhìn ra phía cửa kính ô xanh đang khép.
“Hai người đã xảy ra chuyện gì vậy, có chuyện gì mà
không nói thẳng được với nhau, lại dùng trò đùa này để cậu ta hết hy vọng về
em?”
“Như thế này sẽ tốt cho anh ấy hơn”.
“Xem ra tinh thần hy sinh của em lại nổi lên rồi, tình
nguyện trả giá bằng việc bóp chết mọi ấn tượng mà một người đàn ông yêu em dành
cho em - bởi vì như thế sẽ tốt cho anh ta hơn”.
“Không liên quan gì đến anh”.
Trần Hoa nhướn mày lên, nhìn cô cười cười: “Vừa nãy em
đã lợi dụng anh, bây giờ lại nói không liên quan gì đến anh, e rằng qua cầu rút
ván hơi nhanh. Nhâm Nhiễm khựng lại sau đó cười đau khổ: “Chuyện gì anh cũng có
thể nhìn thấu được, nếu anh không muốn để người ta lợi dụng thì ai có thể lợi
dụng được anh”.
“Tốt lắm, hiện tại em đã cho rằng cho dù đối xử với
anh như thế nào cũng không thấy áy náy nữa, đây cũng được coi là một sự tiến
bộ”.
Nhâm Nhiễm không biết trả lời thế nào, cô đứng một
lát, ánh mắt liếc về phía đám đông đang nhảy ở giữa phòng, “Phiền anh nói với
Tô San và anh Lý hộ em, em về trước đây, chúc họ thượng lộ bình an”.
Trần Hoa nói: “Em nên về sớm nghỉ ngơi, anh đưa em về
rồi quay lại, hôm nay chắc chắn mọi người sẽ uống đến rất khuya”.
Trần Hoa khoác áo khoác lên người cho Nhâm Nhiễm, hai
người đi ra, không khí bên ngoài trong lành và yên tĩnh, họ chậm rãi bước đi
trên vỉa hè.
“Hôm nay nhìn em không giống ngày bình thường”.
Nhâm Nhiễm bình thản nói: “Anh cũng biết là trước đây
em phải uống thuốc chống trầm cảm. Ba tháng trước em phát hiện ra rằng, sau khi
uống loại thuốc này, dường như dễ có cảm giác hưng phấn. Em đã gửi email hỏi
bác sĩ Bạch Thụy Lễ, ông nói với em rằng nếu xuất hiện triệu chứng này, chứng
tỏ bệnh trầm cảm của em đã được cải thiện đáng kể, có thể ngừng thuốc. Em đã
ngừng. Nhưng hôm nay trước khi đi, em lại uống một viên''.
Trần Hoa lập tức hiểu ra ngay nguyên nhân nào đã khiến
Nhâm Nhiễm tỏ ra vui vẻ hơn mọi bận, anh giận lắm, nghiêm mặt nói: “Em lấy sức
khỏe của minh ra làm trò đùa hay sao?”
“Từ trước đến nay em vốn không biết đóng kịch, thuốc
này rất hiệu quả”.
Trần Hoa nhìn cô chằm chằm, đang định nói gì, điện
thoại bỗng đổ chuông, anh đành phải nghe máy, chỉ nghe được mấy câu, giọng nói
và vẻ mặt dần dần tò ra đăm chiêu hơn.
Nhâm Nhiễm không để ý anh đang nói chuyện gì, chi cúi
đầu nhìn bóng minh dưới đất, từ chiếc bóng dài, mảnh khảnh biến thành chiếc
bóng ngắn, kéo ra phía sau lưng,
trước mặt lại xuất hiện một chiếc bóng mới. Quá trình lặp đi lặp lại này, gần
như đang thôi miên cô, khiến cô bước đi như máy, mãi đến khi Trần Hoa kéo tay
cô lại.
“Em định đi dạo ở đâu vậy?”
Cô ngẳng đầu lên, đã chuẩn bị đến khu nhà cô ở.
Dường như cơn giận ban nãy của Trần Hoa đã tiêu tan từ
lâu, “Kết thúc như thế cũng tốt, nếu không cậu ấy sẽ ngày càng yêu em, em sẽ
ngày càng cảm thấy không thể phụ lòng cậu ấy”.
Dĩ nhiên là câu nói này không thể an ủi được cô.
“Nếu thấy buồn thì anh lái xe đưa em đi đâu cho khuây
khỏa, đừng nhốt mình ở nhà một mình”.
Cô lắc đầu, “Cảm ơn anh, không cần đâu. Em vẫn nên
tranh thủ trong người còn chút hơi men và đi ngủ sớm một chút thì hơn”.
“Anh vừa nhận được điện thoại, ở bên thành phố J có ít
chuyện, ngày mai anh phải về một chuyến. Anh sẽ quay lại sớm, có việc gì nhớ
gọi điện thoại cho anh ngay, đừng uống thuốc hành hạ mình nữa”.
Dưới ánh đèn, anh mỉm cười nhìn cô chăm chú, “Tranh
thủ lúc anh còn đang tự nguyện, muốn được em lợi dụng, em cứ dày vò anh đi”.
Thuốc đã hết tác dụng, cô không còn hào hứng như lúc
trước nữa, cô không thể nào đáp lại được lời trêu trọc này mà thẫn thờ nhìn
anh, không nói gì cả, rút tay mình ra, quay người đi vào khu chung cư.
Nhìn Nhâm Nhiễm và Trần Hoa đang dìu nhau theo điệu
nhạc du dương, Điền Quân Bồi gần như không thể tin vào mắt mình.
Lúc hạ cánh xuống sân bay ở Hán Giang, như mọi bận,
máy bay vẫn hơi muộn giờ. Sau khi lên xe anh nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa,
nhưng anh vẫn bảo lái xe đưa anh đến thẳng quán cà phê Lục Môn.
Trước khi lên máy bay, anh đã gọi điện thoại cho Nhâm
Nhiễm, cô nói với anh rằng, tối nay Tô San tổ chức một bữa tiệc chia tay ở Lục
Môn, nếu anh mệt quá thì không cần phải đến nữa.
Lúc đó anh thở dài nói: “Đúng