XtGem Forum catalog
Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326143

Bình chọn: 9.00/10/614 lượt.

rồi thuận thế ấn tay cô xuống giường.

Lâm Thiển vừa thốt ra một từ: “Anh…” bàn tay còn lại cũng bị túm chặt.

Lệ Trí Thành nhìn cô ở cự ly gần: “Em rất nhớ anh sao?”

Lâm Thiển đỏ mặt. Giọng đàn ông trầm thấp rõ ràng, hơi thở của anh như ngọn gió đêm nhẹ nhàng thổi vào mặt và trái tim cô. Cô ngoảnh đi chỗ khác,

né tránh ánh mắt thâm trầm của anh, cố gắng cất giọng bình tĩnh: “Anh

bàn với Minh Đức đến đâu rồi? Đây là việc rất quan trọng.”

Lệ Trí Thành vẫn không rời mắt khỏi Lâm Thiển, anh cười cười: “Ừ, đúng là việc rất quan trọng. Anh đã nhận được quyền sử dụng độc quyền vật liệu của

Minh Đức trong ba năm với mức giá ưu đãi nhất. Chiều nay hai bên ký hợp

đồng rồi.”

Lâm Thiển kinh ngạc, lập tức quay đầu về phía Lệ Trí

Thành: “Thật không? Tốt quá, tốt quá đi”. Trong khi xúc động, bàn tay

vốn bị anh nắm bất giác xoay lại nắm tay anh.

Trước bộ dạng mừng

rỡ của cô, ý cười nơi khóe mắt Lệ Trí Thành càng sâu hơn, anh lên tiếng: “Ừ, cuối cùng mọi quân cờ trong trận chiến này đã bố trí xong, chỉ đợi

Tân Bảo Thụy rơi vào bẫy.”

Chỉ hai ba câu ngắn gọn nhưng cũng đủ

khiến Lâm Thiển giật mình. Anh nói anh không phải người đàn ông hiếu

chiến, nhưng sát phạt một cách quyết đoán và dứt khoát chính là bản tính của anh.

Anh từng nói: Tân Bảo Thụy sẽ tiến hành phong tỏa chúng ta. Vì vậy… chúng ta phải tiêu diệt bọn họ trước.

Bây giờ, anh lại nói, ván cờ đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi đối phương rơi vào bẫy.

Không ngờ Lệ Trí Thành có mặt tàn nhẫn đến thế. Nhưng anh như vậy lại có một

sức cuốn hút đàn ông đặc biệt, khiến người phụ nữ không thể kháng cự.

Lâm Thiển im lặng nhìn Lệ Trí Thành. Anh cũng không rời mắt khỏi cô. Tưởng

rằng anh sẽ hôn cô, ai ngờ anh chỉ cầm tay cô đưa lên môi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

“Thỏa thuận giữa anh và anh trai em…”

Lâm Thiển hồi họp chờ đợi. Thời cơ đã đến rồi? Anh chịu nói rồi?

Bắt gặp bộ dạng cảnh giác và căng thẳng giống con mèo dựng ngược lông toàn

thân của cô, Lệ Trí Thành cười khẽ một tiếng, tiếp tục hôn tay cô, giống một kỵ sĩ hôn nàng công chúa của mình trước khi xuất chinh.

“Vào thời điểm này năm sau, nếu anh có thể đạt vị trí đầu ngành, anh ấy sẽ

giao em cho anh”. Lệ Trí Thành cất giọng trầm thấp: “Lâm Thiển, nhẫn nại là sở trường của anh, anh có thể không cần vội vàng, nhưng em nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh, thuộc về anh một cách triệt để.”

Lâm Thiển ngẩn người nhìn anh. Lúc này, Lệ Trí Thành cũng buông tay cô.

Lâm Thiển đột nhiên mỉm cười: “Không ngờ hai người đàn ông thông minh lại có thỏa thuận ấu trĩ như vậy.”

Lệ Trí Thành không lên tiếng.

Lâm Thiển hừ một tiếng, nói tiếp: “Chúng ta ở bên nhau liên quan gì đến

việc anh có đứng đầu ngành hay không?” Nói xong, cô đặt một nụ hôn lên

má trái Lệ Trí Thành.

“Anh còn không hiểu sao?” Cô vừa nói vừa hôn lên má phải của anh: “Một khi thỏa thuận vượt quá kỳ hạn thì hôi…”

Còn chưa nói hết câu, vòng eo đột nhiên bị siết chặt. Cánh tay Lệ Trí Thành như gọng kìm, khóa cô trong lòng. Hành động đến bất ngờ khiến Lâm Thiển bất giác kêu “A” một tiếng. Lệ Trí Thành nhanh chóng nhoài người đè cô

vào tường rồi cúi đầu hôn cô.

***

Buổi đêm ở Đài Bắc rực

rỡ ánh đèn. Còn trong phòng khách sạn, dưới ánh sáng dìu dịu, trước mắt

Lâm Thiển toàn là đường nét của người đàn ông, không khí tràn ngập mùi

hương của anh.

Nụ hôn này sâu, mãnh liệt và lâu hơn bất cứ nụ hôn nào trước đó. Tư thế của người đàn ông thay đổi, anh không còn ôm eo

cô, bởi thân thể cô đã ở trong lòng anh. Mười đầu ngón tay của anh đan

vào tay cô, áp lên bờ tường. Mặt anh hơi nghiêng về một bên, để tiện

ngấu nghiến đôi môi Lâm Thiển.

Ngực Lâm Thiển kề sát ngực Lệ Trí

Thành, đôi chân cũng bị người anh hơi đè xuống. Tư thế thân mật này

khiến tim cô đập thình thịch, trong lòng trào dâng cảm giác hồi hộp lạ

thường.

Đây là nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt mà Lệ Trí Thành ở thế

chủ động hoàn toàn. Vì vậy khi anh rời khỏi đôi môi Lâm Thiển, mặt cô đã đỏ bừng, ánh mắt mơ màng. Dừng lại vài giây, Lệ Trí Thành lại cúi xuống hôn lên làn da trắng nõn trên cổ cô.

Anh vừa cắn vừa mút nhẹ,

hai bàn tay cũng như vô tình mà hữu ý gãi nhẹ mười đầu ngón tay Lâm

Thiển. Dưới sự kích thích này, toàn thân Lâm Thiển run rẩy, trong lòng

tựa như có một sợi lông vũ lướt qua.

“Ừm…” Lâm Thiển rên khẽ một

tiếng, mặt đỏ tía tai. Cô vô thức vùng vẫy, hòng đẩy Lệ Trí Thành ra xa. Nhưng anh lập tức phát giác, giữ chặt tay cô trên tường, khiến cô không thể động đậy.

Lâm Thiển thầm kháng nghị trong lòng. Rõ ràng là

tình yêu tự do, hai bên tình nguyện, anh hôn theo kiểu cưỡng đoạt và độc đoán thế làm gì?

May sao ngay sau đó, Lệ Trí Thành cuối cùng

cũng buông hai tay Lâm Thiển, kết thúc nụ hôn “chết người”. Anh vẫn

chống tay hai bên người cô, nhìn cô đăm đăm. Bởi vì nụ hôn quá mãnh

liệt, tóc anh hơi lòa xòa, cổ áo sơ mi xộc xệch, hai má có chút đỏ lên,

môi còn ươn ướt. Dáng vẻ của anh lúc này vô cùng gợi cảm, khiến Lâm

Thiển ngơ ngẩn ngắm nhìn, nhất thời quên mất chuyện phê phán thái độ của anh.

“Hãy nói với anh trai em.” Lệ Trí Thành cất giọng khàn

khà