
say trên giường.
Vừa rồi anh nói ở thêm một lúc, Lâm Thiển liền mở tivi ra xem. Căn phòng
tương đối nhỏ, hai người chỉ còn cách ngồi trên giường. Lệ Trí Thành ôm
cô, nói là xem tivi nhưng phần lớn thời gian hai người mải hôn nhau.
Không bao lâu sau, Lâm Thiển đi nhà vệ sinh, lúc ra ngoài mới phát hiện, Lệ Trí Thành chìm vào giấc ngủ từ bao giờ.
Có lẽ anh quá mệt mỏi? Hay… anh cố ý ngủ quên ở phòng cô, để không phải rời đi?
Lâm Thiển cảm thấy, cả hai khả năng đều có thể xảy ra, bởi người đàn ông này “xấu xa” như loài lang sói.
Tuy nhiên, bây giờ ngắm gương mặt yên tĩnh của anh, trong lòng cô lại rung
động. Lâm Thiển cẩn thận tháo cà vạt, tháo giày rồi đắp chăn cho anh.
Sau đó Tưởng Viên đến gõ cửa.
Lâm Thiển đọc qua tài liệu Tưởng
Viên vừa mang tới. Cô cho rằng, báo cáo này quan trọng nhưng không khẩn
cấp. Cô đặt tập tài liệu xuống bàn rồi quay đầu về phía Lệ Trí Thành.
Lâm Thiển không nỡ đánh thức anh dậy. Tầm chạng vạng tối cô mới ngủ một
giấc nên bây giờ rất tỉnh táo. Chẳng có việc gì để làm, cô liền kéo ghế
ngồi cạnh giường, chống cằm ngắm người đàn ông đang nằm trên đó.
Đèn trong phòng dìu dịu nên gương mặt Lệ Trí Thành phủ một lớp ánh sáng
nhàn nhạt. Tuy đang trong giấc ngủ say nhưng mỗi đường nét của anh vẫn
lộ rõ khí chất lãnh đạo.
Tuy nhiên, Lâm Thiển cảm thấy thiêu
thiếu thứ gì. Cô ngẫm nghĩ, sau đó rút từ va li cái mũ lưỡi trai. Đây là vật đính ước anh trao cho cô nên cô luôn mang theo bên mình.
Lâm Thiển đặt cái mũ lên đầu Lệ Trí Thành, kéo vành mũ xuống thấp.
Vô cùng hoàn hảo.
Chiếc mũ che khuất nửa gương mặt, chỉ để lộ sống mũi cao và cái cằm sạch sẽ
của người đàn ông. Lâm Thiển lấy điện thoại bắt đầu chụp hình.
Chụp mười mấy tấm, cô mới hài lòng mở ra xem. Lúc lưu những tấm ảnh vào một thư mục, cô có chút băn khoăn.
My BF? Quá đơn giản, chẳng có sáng tạo gì cả.
My Man? Hơi xấu hổ.
Him? Có vẻ xa cách quá.
Cuối cùng, Lâm Thiển bấm chữ: My Man.
Làm xong, Lâm Thiển lại cúi xuống ngắm Lệ Trí Thành một lúc. Cô nhớ đến lần đầu tiên gặp anh trên chuyến tàu hỏa vào mấy tháng trước. Lúc đó, anh
cũng như bây giờ, đầu đội mũ, chỉ để lộ cái cằm đẹp đến mức khó tin. Anh mặc kệ hoàn cảnh ồn ào xung quanh, cũng mặc kệ cô, chỉ một mình nhắm
mắt ngủ, một mình hành sự.
Kể từ lúc đó, dáng vẻ của anh đã in sâu trong trái tim cô. Anh có biết không?
Trong lòng trào dâng cảm giác ngọt ngào, Lâm Thiển từ từ cúi xuống hôn Lệ Trí Thành.
***
Đúng là Lệ Trí Thành rất mệt mỏi, cộng thêm mùi hương của người phụ nữ quá dễ chịu nên bất giác anh chìm vào giấc ngủ.
Tuy nhiên cũng có thời điểm anh tỉnh giấc, đó là khi Tưởng Viên gõ cửa.
Nhưng hiếm có dịp nằm ở trên giường người phụ nữ mình thích, việc gì anh phải thức dậy đi làm chuyện khác.
Lệ Trí Thành thật sự bị đánh
thức bởi cảm giác mềm mại, ươn ướt từ cằm truyền tới. Vừa mở mắt, anh
liền bắt gặp Lâm Thiển ngồi cạnh giường, cúi đầu hôn cằm anh, vẻ mặt cô
vô cùng dịu dàng.
Lệ Trí Thành nheo mắt, không lên tiếng. Lâm
Thiển cũng không phát giác, tiếp tục hôn xuống cổ anh. Bắt gặp bộ dáng
động tình của cô, Lệ Trí Thành không nhịn được, liền véo má cô một cái.
Lâm Thiển giật mình, nhướng mắt nhìn anh: “A, anh tỉnh rồi à?”
“Ừ”. Lệ Trí Thành đáp khẽ. Trước ánh mắt né tránh và thần sắc trấn tĩnh của
cô, anh bất giác cười cười. Mỗi lần bị anh bắt thóp, cô đều có vẻ mặt
này.
Lệ Trí Thành ôm eo Lâm Thiển, kéo cô lên giường. Sau đó anh lật người, đè cô xuống dưới.
Lâm Thiển bị thân thể ấm nóng của người đàn ông đè nặng. Đây là lần đầu
tiên hai người có tư thế thân mật như vậy, ngắm gương mặt cách chưa đến
mười xen-ti-mét và đôi mắt sâu hun hút của anh, cô chỉ cảm thấy trái tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Tại sao lại hôn cằm anh?” Lệ Trí Thành hỏi nhỏ.
Lâm Thiển thành thực trả lời: “Em cảm thấy đó là bộ phận đẹp nhất trên thân thể anh.”
Lúc mới gặp cô đã có ấn tượng về cái cằm sạch sẽ, đến mức cô chủ động để lại số điện thoại cho anh. Anh quên rồi sao?
Từ trước đến nay chưa có ai khen cằm đẹp nên Lệ Trí Thành hơi bất ngờ. Lâm Thiển cảm thấy phát hiện của mình rất đáng yêu, thế là cô cười híp mắt
với anh.
Kết quả, ở giây tiếp theo, cô không cười nổi, bởi Lệ Trí Thành cất giọng thản nhiên: “Có đi có lại, giờ đến lượt anh.”
Cuối cùng Lâm Thiển cũng nhận thức một cách sâu sắc, thế nào gọi là “tự mình gậy nghiệt phải chuốc hậu quả.”
Nói chuyện với Lệ Trí Thành nên cẩn thận, vì anh luôn có khả năng đào hố để bạn tự nhảy xuống.
Lúc này, Lệ Trí Thành vẫn giữ nguyên tư thế ở trên người Lâm Thiển, quan
sát cô từ đầu đến chân. Lâm Thiển như cừu vào miệng sói, vừa xấu hổ vừa
căng thẳng.
Tiếp theo, Lệ Trí Thành buông tay Lâm Thiển, nắm thắt lưng của cô rồi từ từ hạ đầu xuống dưới.
“Anh định hôn ở chỗ nào…” Rõ ràng anh chưa làm gì, vậy mà Lâm Thiển đã cảm thấy chuếnh choáng.
Khi vạt áo bị kéo lên, làn da tiếp xúc với không khí lạnh, Lâm Thiển liền ôm ngực, né tránh theo phản xạ: “Đừng mà.”
Câu kháng nghị không có sức thuyết phục. Lâm Thiển tuy thốt ra miệng, nhưng trong lòng đắn đo: Có nên cho anh hôn hay không?
Ai ngờ đúng lú