
nhau, bây giờ trong tay ngồi trên chiếc xe buýt lớn, Lâm Thiển cảm thấy
đời vô cùng tươi đẹp.
Trên đường đi, Lâm Thiển tựa vào lòng anh, ngắm phong cảnh bên ngoài. Trời đất dường như cũng trở nên hết sức ngọt ngào.
Đến lúc xuống xe, Lâm Thiển tươi cười nắm tay Lệ Trí Thành. Anh đeo cái ba
lô lớn, đa phần hành lý của hai người đều để trong ba lô của an. Khác
với vẻ mặt hưng phấn của Lâm Thiển, Lệ Trí Thành tỏ ra bình thản hơn
nhiều. Nhưng khóe mắt anh cũng ẩn chứa nụ cười vui vẻ.
Hôm nay là ngày cuối tuần, trên núi khá đông người. Tuy nhiên, Lệ Trí Thành và Lâm Thiển không đi cáp treo mà chỉ ngồi xe buýt nhỏ một đoạn rồi tự mình
leo bộ lên núi. Đường đi gần như không có người, rất tự do tự tại.
Đường lên núi quanh co khúc khuỷu nhưng Lâm Thiển không hề lo lắng sẽ bị lạc. Anh quân nhân có kỹ năng sinh tồn ở ngay bên cạnh, còn gì đáng sợ?
Không biết chừng cô có thể bắt lợn rừng, sói rừng mang về nhà ấy chứ.
Tất nhiên, đây chỉ là suy nghĩ trời ơi đất hỡi của Lâm Thiển, bởi núi Nga
Mi tuyệt đối không có lợn rừng hay sói rừng, mà chỉ có loài khỉ. Rất
nhiều khỉ nữa là đằng khác.
Khi nhận thức ra điều này, Lâm Thiển
đang đứng ở bậc thang lên núi. Ánh nắng rực rỡ chiếu qua kẽ lá, khiến cả con đường như được dát vàng. Bởi vì Lệ Trí Thành đi tương đối nhanh,
trong khi Lâm Thiển đã hơi thở dốc thì anh vẫn bình ổn, thậm chí còn
không đổ mồ hôi, cứ như vừa từ văn phòng đi ra ngoài.
Thể lực của người đàn ông này tốt thật.
Sở dĩ bọn họ dừng bước là bởi vì trên bậc thang phía trước có một đàn khỉ
lông đen đứng chắn đường. Lâm Thiển biết khỉ trên núi Nga Mi rất tinh
khôn. Hơn nữa, cả một đàn, khoảng hai mươi con đứng ở đó, khiến cô thấy
rất mới mẻ, nhưng trong lòng cũng có chút e ngại.
Cô hỏi nhỏ: “Hay là cho bọn chúng ít đồ ăn, để chúng nhường đường cho chúng ta?”
Lệ Trí Thành mỉm cười: “Trong túi của em có bao nhiêu đồ ăn? Em không sợ chúng được voi đòi tiên, xúm lại à?”
Lâm Thiển cười hì hì: “Người trên núi có diệu kế riêng.” Cô lấy ra ba cái
bánh mỳ nhỏ. Lệ Trí Thành hai tay đút túi quần, đứng bên cạnh quan sát
bộ dạng đắc ý của cô.
Đám khỉ quả nhiên phản ứng nhanh nhẹn. Vừa
phát hiện ra đồ ăn, đôi mắt chúng sáng rực. Thấy chúng sắp lao đến, Lâm
Thiển lập tức ném ba cái bánh mỳ về ba phương hướng khác nhau. Đàn khỉ
người thấy mùi thơm của bánh mỳ liền tung người lao theo. Lâm Thiển há
hốc mờm khi chứng kiến tốc độ nhanh như tia chớp của chúng.
Lối
đi phía trước không còn trở ngại, chỉ có hai ba con khỉ ngu ngơ nhìn hai người. Bắt gặp bộ dạng đáng yêu của chúng, Lâm Thiển bật cười. Tay đột
nhiên bị Lệ Trí Thành nắm chặt, giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai: “Còn chần chờ gì nữa? Chúng ta mau đi thôi.”
“Vâng.”
Hai người nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Đi mấy trăm mét, khi không còn thấy
bóng dáng đàn khỉ, họ mới dừng lại, thở hổn hển. Lâm Thiển đột nhiên giơ tay ôm cổ Lệ Trí Thành, hôn lên má anh.
Người đẹp chủ động dâng
hiến, Lệ Trí Thành đương nhiên phối hợp, hơn nữa còn từ bị động chuyển
thành chủ động. Anh ôm thắt lưng Lâm Thiển, phủ xuống đôi môi cô.
Có lẽ thời gian qua quá bận rộn, tình cảm bị đè nén quá lâu, bây giờ mới
được giải phóng, Lâm Thiển chỉ cảm thấy nụ hôn của anh ngày càng mãnh
liệt, cánh tay vòng qua lưng cô ngày càng siết chặt.
Đợi đến khi
Lâm Thiển định thần, cô đã bị Lệ Trí Thành đè vào một thân cây. Thân cây xù xì nhưng nhờ bàn tay anh làm đệm nên cô cũng không cảm thấy đau. Anh cúi đầu hôn cô, xung quanh không một bóng người, chỉ có tiếng chim hót
vượn kêu. Điều này khiến Lâm Thiển có cảm giác khác với những lần trước
đó.
Rất kỳ diệu, yên tĩnh, mãnh liệt cũng rất kích thích.
Núi non hùng vĩ, giữa đất và trời dường như chỉ còn lại hai người, tự do tự tại. Họ gạt hết mọi chuyện ra khỏi đầu óc, chỉ chìm đắm trong nụ hôn.
Dục vọng bị đè nén từ đáy sâu trong nội tâm, trong thân thể Lâm Thiển từ từ thức tỉnh, trở nên mãnh liệt trong giây lát.
Lúc này, cảm
giác của Lệ Trí Thành càng mãnh liệt hơn Lâm Thiển. Người phụ nữ anh yêu thương đỏ mặt, nghênh đón sự xâm nhập của anh… Dáng vẻ động tình của cô như bông hoa rực rỡ nhất nở rộ trong lòng anh. Lệ Trí Thành chưa bao
giờ cảm thấy bị thu hút, tâm tình chưa bao giờ hỗn loạn như lúc này.
Trong đầu anh chỉ có một ý nghĩ duy nhất, anh muốn cô, muốn cô một cách triệt để. Tâm ý đã định, nụ hôn của Lệ Trí Thành trở nên dịu dàng hơn. Miệng
lưỡi anh từ từ di chuyển xuống dưới, dừng lại ở cổ áo len đã có phần xộc xệch của Lâm Thiển. Tay anh cũng quen đường thuộc lối thò vào trong áo, bóp nhẹ nơi nhạy cảm của cô.
Tuy Lâm Thiển cũng khao khát mãnh
liệt nhưng phụ nữ xưa nay không phải là động vật bị dục chi phối. Hơn
nữa, do chưa trả đời nên ôc không hề liên tưởng ham muốn của bản thân
với chuyện đó. Đôi môi vừa được tự do, cô lập tức cất giọng gần như
nghẹn ngào: “Được rồi, dừng ở đây thôi.”
Lệ Trí Thành cũng nên dừng lại. Nếu không dừng, chỉ e anh sẽ không thể khống chế bản thân.
“Ừ”. Anh ngẩng đầu, rút tay khỏi áo len nhưng vẫn ôm eo Lâm Thiển, khiến cô chỉ có thể áp sát vào người anh.
Đúng lúc nà