Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326013

Bình chọn: 10.00/10/601 lượt.

họ chờ đợi nhanh chóng xuất hiện.

Đó là một nhóm người đàn ông mặc comple chỉnh tề, trong đó có bốn năm

gương mặt châu Á, một người da đen, một người da trắng mắt xanh. Vài

người trong bọn họ đeo kính râm đen, trông rất thời thượng.

Thật

ra Trần Tranh ghét nhất người của doanh nghiệp nước ngoài. Trời nóng

chảy mỡ còn diện comple, bộ dạng cứ như đứng trên đầu thiên hạ.

Nhóm đàn ông vừa nhập cảnh nhanh chóng tiến lại gần. Trần Tranh và các giám

đốc đi tới nghênh đón, miệng nở nụ cười tươi. Anh ta đảo mắt một vòng,

cuối cùng dừng lại ở một người trong số đó.

Đó là một người đàn

ông cao lớn có vầng trán rộng, đôi mắt nhỏ dài, sống mũi thẳng, ngũ quan tuấn tú lộ vẻ bức người. Bộ comple đen chỉnh tề hoàn toàn phát họa

đường nét thân hình anh. Anh có chiều cao như người phương Tây nhưng lại tỏa ra vẻ nho nhã của người phương Đông.

Vào thời khắc này, anh

đang dò xét đối phương. Ánh mắt anh lạnh nhạt và thông suốt, ẩn hiện ý

cười, khiến người đối diện khó nắm bắt.

Trần Tranh đã đọc tư liệu về con người này.

Jason Lin, phó tổng giám đốc công ty đầu tư MK, nhân vật có tiếng ở phố Wall, nghe nói cũng là nhân vật có ảnh hưởng trong cộng đồng người Hoa ở Bắc

Mỹ.

Cô phiên dịch của Trần Tranh nhanh chóng dùng tiếng Anh chào

đón đoàn người, đồng thời giới thiệ hai bên với nhau. Đầu tiên, đương

nhiên là giới thiệu CEO Trần Tranh của công ty Tư Mỹ Kỳ và Phó tổng giám đốc Jason Lin của phía đối phương.

Trần Tranh giơ tay, nói bằng tiếng Anh: “Xin chào Mr Lin! Rất vui được gặp anh!”

Người đàn ông mỉm cười, cất giọng trầm thấp đầy từ tính, nhưng anh nói tiếng

Trung: “Trần tổng, chúng ta đều là người Trung Quốc, không cần khách sáo như vậy. Anh gọi tôi là Jason hay Lâm Mạc Thần đều được.”

Cuối cùng, hai bên lần lượt bắt tay nhau.

“Hợp tác vui vẻ.”

“Hợp tác vui vẻ.” Trước mặt Lâm Thiển là một bản đề án cơ cấu lại công ty Ái Đạt.

Kể từ khi Lệ Trí Thành tiếp quản Ái Đạt đến nay, trong con mắt người

ngoài, một loạt động thái như phân chia cổ phần nội bộ, cải tổ bộ máy

công ty tương đối hỗn loạn. Nhưng Lâm Thiển biết rõ, hành động của Lệ

Trí Thành đã khiến Ái Đạt “thay da đổi thịt” từ lâu. Ái Đạt bây giờ

không còn là Ái Đạt trước kia nữa.

Tuy nhiên, cô chưa bao giờ nhìn thấy rõ bố cục của tương lai như thời khắc này.

Mấy tháng nữa, tập đoàn Ái Đạt mới sẽ ra đời. Tập đoàn Ái Đạt mới gồm bốn

công ty trực thuộc, là Vinda, Aito, Mind và Ái Đạt cũ. Hiện tai, Lệ Trí

Thành nắm giữ cổ phần tuyệt đối của ba công ty Vinda, Aito, Mind. Chỉ có Ái Đạt cũ là anh sở hữu một số ít cổ phần. Tuy nhiên, Lâm Thiển có thể

dự đoán, trước khi tiến hành điều chỉnh, anh sẽ thu mua cổ phần để giành quyền kiểm soát cả công ty Ái Đạt cũ.

Tối qua, sau khi cầu hôn Lâm Thiển, Lệ Trí Thành đã đưa bản đề án bí mật này cho cô.

“Em có bằng lòng làm nữ chủ nhân của nó không?” Anh hỏi.

Lâm Thiển đặt tập tài liệu xuống bàn, giơ tay ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út.

Một người đàn ông đặt đế quốc thương mại của mình trước mặt một người phụ

nữ để cầu hôn đúng là một phương thức quá kích thích, cũng đánh trúng tử huyệt của Lâm Thiển. Bởi từ trước đến nay, tâm nguyện của cô là xuất

hiện một người đàn ông đủ mạnh, có thể chinh phục được cô.

Lâm Thiển đột nhiên nghĩ đến một câu thơ: “Hoa thơm phải bẻ liền tay[1'>.”

[1'> Câu thơ đầy đủ là: “Hoa thơm phải bẻ liền tay/ Chớ để lâu ngày lại bẻ

cành khô” trong bài Kim Lâu Y của Đỗ Thu Nương đời Đường, có nghĩa lúc

cần ra tay thì phải hành động ngay.

Trước đây, cô chưa bao giờ

cảm nhận thấy, tình cảm giữa cô và Lệ Trí Thành lại đẹp đẽ như vậy, tình sâu nghĩa nặng, rung động đến tâm can.

Đang chìm trong suy tư, đột nhiên có người gõ cửa, Lâm Thiển liền cất tập văn bản vào ngăn kéo, ngồi thẳng người: “Mời vào.”

Là một nhân viên nòng cốt dưới trướng của cô, đồng thời cũng là một chàng

trai trẻ có kinh nghiệm phong phú về marketing. Anh ta ngồi xuống phía

đối diện, sắc mặt nghiêm túc, ngập ngừng một lúc mới mở miệng: “Giám đốc Lâm, tôi có chuyện muốn nói với chị.”

Ngữ khí này thường là dấu hiệu chẳng lành, Lâm Thiển hơi chau mày, mỉm cười: “Được, cậu nói đi.”

Đối phương đến xin từ chức, tiết lộ có một cơ hội nghề nghiệp khác nên muốn rời khỏi công ty. Không thể phủ nhận, khi nghe tin này, tâm trạng của

Lâm Thiển chùng xuống trong giây lát. Nhân tài xuất sắc bỏ đi là điều mà bất cứ người quản lý nào cũng không muốn gặp phải. Nhưng cô biết rõ,

nhân viên này là một người chín chắn, anh ta đề xuất xin nghỉ, có nghĩa

anh ta đã suy nghĩ kỹ càng.

Lâm Thiển không gây khó dễ cho đối

phương, nhưng vẫn cố gắng níu kéo. Cô hỏi anh ta có điều gì không hài

lòng, nhằm tìm ra vấn đề khúc mắc. Dù sao gần đây Ái Đạt cũng phát triển rất tốt, tỷ lệ nhân viên bỏ việc hay nhảy việc là rất thấp.

Cậu

nhân viên trẻ tuổi tương đối kính nể Lâm Thiển. Trò chuyện vài câu, anh

ta cho biết: “Giám đốc Lâm, chị đừng hiểu nhầm, Ái Đạt rất tốt, Lệ tổng

không có gì đáng phàn nàn, chị cũng đối xử với chúng tôi rất tốt. Tôi

rời khỏi Ái Đạt thật sự vì cơ hội phát triển nghề nghiệp, tới một doanh


Lamborghini Huracán LP 610-4 t