
của mình uống rượu. Hai người thỏa thuận, từ nay về
sau, cô không động đến rượu. Nếu anh ở bên cạnh, anh sẽ uống đỡ cho cô.
Nếu anh không có mặt…
“Em sẽ tự xử lý.” Lâm Thiển cất giọng quả
quyết: “Anh yên tâm đi, khả năng tự kiềm chế của em rất tốt, lại biết ăn nói, ai có thể ép em uống?” Lúc mới sống chung, cô còn định ra một số
quy tắc, thể hiện vị trí bà chủ nhà. Về vụ uống rượu, cô chủ động viết
lên giấy: Nếu Lâm Thiển động đến rượu, uống một ly sẽ phạt dọn nhà một
tuần.
Lâm Thiển chớp mắt nhìn Lệ Trí Thành. Anh mặc kệ, tiếp tục lên tiếng: “Uống mấy cốc?”
“Ba cốc. Nhưng hôm nay là trường hợp đặc biệt, đây là em cổ vũ cho anh…”
Thật ra có nhiều nhân viên nữ chỉ uống nước hoa quả, sau khi nghe lời
phát biểu của anh, cô nhất thời xúc động nên mới uống rượu.
“Biện pháp trừng phạt là gì nhỉ?” Lệ Trí Thành hỏi.
Nghĩ đến chuyện phải dọn nhà một tuần, Lâm Thiển liền đau đầu. Nhà của anh
rộng như vậy, mỗi lần dọn mệt chết. Cô đảo tròng mắt, ghé lại gần Lệ Trí Thành. Đầu mũi của hai người chạm vào nhau, hơi thở hòa quyện.
Có lẽ do ánh đèn trong phòng quá mờ ám. Có lẽ do chất cồn trong người phát huy tác dụng, cũng có thể do người đàn ông trước mặt quá đỗi cuốn hút,
Lâm Thiển vô thức lên tiếng: “Chúng ta… đổi phương thức trừng phạt có
được không?”
Lệ Trí Thành hơi ngẩn người.
Cô đẩy Lệ Trí Thành nằm xuống giường, bò xuống giữa hai đùi anh, từ từ cởi quần cho anh rồi cúi đầu xuống thấp…
Lâm Thiển cũng không rõ, tại sao cô lại có hành động này.
Trước đây, Lệ Trí Thành từng gợi ý với cô. Nhưng vì ngượng ngùng hay do vấn
đề tâm lý, cô giả bộ ngốc nghếch, còn anh cũng không ép buộc.
Tối nay, trong đầu cô toàn là hình bóng anh lúc đứng trên sân khấu phát
biểu. Cứ nghĩ người đàn ông này là người mình yêu, là người mình sùng
bái, cô chỉ muốn làm tất cả vì anh, chỉ muốn anh được thỏa mãn theo cách anh mong muốn.
“Em sùng bái anh…” Lâm Thiển lẩm bẩm: “Hôm nay em mới hiểu, em sùng bái anh biết bao, Lệ Trí Thành.”
Không người đàn ông nào có thể cưỡng lại lời nói từ đáy lòng của người phụ nữ mà anh yêu thương. Đặc biệt đối phương còn là cô gái kiêu ngạo như Lâm
Thiển. Vào giờ phút này, cô cam tâm tình nguyện cùng anh làm chuyện thân mật nhất.
Cuối cùng, khi dục vọng được giải phóng, Lệ Trí Thành giơ tay kéo Lâm Thiển vào lòng. Cô như đứa trẻ nằm gọn trên người anh.
Một lúc sau, anh khôi phục bình tĩnh, lật người đè cô xuống dưới thân. Hai má Lâm Thiển đỏ hây hây, đôi mắt sáng như sao trời.
Bốn mắt chạm nhau, Lâm Thiển lên tiếng: “Anh đã cảm nhận sự trung thành của em chưa?”
Lệ Trí Thành cười tươi. Nụ cười từ khóe miệng lan tỏa đến tận đáy mắt vốn không bao giờ gợn sóng của anh.
“Vô cùng cảm kích, nhưng anh chẳng có gì để báo đáp.” Lệ Trí Thành vuốt ve
mặt cô: “Chỉ có thể trao cho em sự trung thành gấp bội của anh.”
Lâm Thiển mấy giây sau mới có phản ứng: “Này, này, anh không cần báo đáp bằng sự trung thành đâu, thật đấy!”
Nhưng đã muộn, Lệ Trí Thành vén váy cô rồi cúi thấp xuống. Lời từ chối của
Lâm Thiển nhanh chóng biến mất. Cuối cùng, cô lẩm bẩm: “Anh đúng là xấu
xa.”
Kích tình qua đi, đêm đã rất khuya. Có lẽ đêm nay quá tuyệt
vời, dù tiêu hao nhiều thể lực nhưng Lệ Trí Thành và Lâm Thiển vẫn không buồn ngủ. Anh ôm cô tựa vào đầu giường, ngắm cảnh sắc lung linh ngoài
cửa sổ.
Lâm Thiển: “Lúc nào chúng ta công khai?”
Lệ Trí Thành cúi đầu nhìn cô: “Đồng ý để anh “thấy ánh sáng” rồi à?”
Lâm Thiển cười tủm tỉm, gật đầu.
Bởi vì ra Tết, trọng tâm công việc của cô sẽ chuyển hoàn toàn sang công ty
vật liệu Minh Đức, mặc dù về nghiệp vụ vẫn còn dính dáng đến Ái Đạt
nhưng cũng coi như tách rời. Vì vậy, Lâm Thiển cho rằng đây là thời cơ
tốt để công khai mối quan hệ của hai người.
“Anh định dùng cách
gì để công bố quan hệ của chúng ta?” Lâm Thiển hỏi. Nghĩ đến chuyện từ
nay về sau sẽ trở thành tâm điểm chú ý, cô thấy hơi căng thẳng.
Lệ Trí Thành chỉ liếc cô một cái, không đáp lời. Ánh mắt của anh có vẻ kỳ lạ, thâm trầm, mang hàm ý nào đó mà cô không hiểu.
Sau đó anh nói: “Túi áo comple của anh có một thứ, hãy cầm lại đây.”
“Vâng”. Lâm Thiển không nghĩ ngợi nhiều, nhổm dậy thò tay vào túi áo comple đặt ở mép giường.
Tay vừa chạm vào cái hộp nhỏ, cô liền lôi ra ngoài. Là một cái hộp nhung đen.
Tim Lâm Thiển đột nhiên đập mạnh.
Lệ Trí Thành giơ tay từ đằng sau, vừa ôm cô vào lòng vừa cầm tay cô mở
hộp. Một chiếc nhẫn kim cương màu bạc xuất hiện ở trong đó.
“Dùng cách này được không em?” Anh hỏi nhỏ bên tai cô.
***
Khi mặt trời lên cao, mặt đất lại bắt đầu một ngày mới.
Có người vẫn hạnh phúc ôm nhau ngủ, có người bận rộn với công việc nhàm
chán, có người nằm dưới chăn ấm đệm êm nhưng nội tâm trống trải.
Cũng có kẻ chờ đón bước chuyển ngoặt của số phận với tâm trạng phức tạp.
Phía trước có lẽ là vực sâu vạn trượng, nhưng cũng có thể là một cuộc
đời mới.
Mới sáng sớm, Trần Tranh đã dẫn các giám đốc bộ phận của Tư Mỹ Kỳ đứng ở cửa ra sân bay chờ đợi.
Đám cấp dưới người tỏ ra hưng phấn, người có thần sắc nghiêm trang, còn Trần Tranh không để lộ bất cứ biểu cảm nào.
Người bọn