XtGem Forum catalog
Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Thời Gian Tươi Đẹp Của Anh Và Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325942

Bình chọn: 8.5.00/10/594 lượt.

nghiệp thích hợp với tôi hơn. Về việc đi công ty nào, bây giờ tôi không

tiện tiết lộ, mong chị thông cảm.”

Lâm Thiển gật đầu, nghĩ bụng: Nói thế nào cũng tốn công vô ích.

Tuy nhiên, cô cũng hiểu đạo lý, một doanh nghiệp xuất sắc nổi lên, đối thủ

cạnh tranh kiểu gì cũng sẽ “ve vãn” đội ngũ nhân tài của công ty đó,

hiện tượng nhảy việc là điều dễ hiểu.

Cô chỉ có thể an ủi bản

thân, do Ái Đạt gần đây quá nổi, người chiến thắng cũng có phiền não của người chiến thắng. Cho tới thời điểm này, nghiệp vụ của công ty tương

đối thuận lợi, cô không gặp khó khăn lớn. Có lẽ trong tương lai, cô sẽ

phải thường xuyên đối phó những vấn đề tương tự trong quản lý.

Thấy đối phương tỏ thái độ kiên quyết, Lâm Thiển gật đầu: “Được thôi, tôi

hiểu suy nghĩ của cậu. Vậy đi, cậu hãy bàn giao toàn bộ công việc trước

khi nghỉ làm, có việc gì cần hãy nói với tôi một tiếng. Khi nào cậu muốn quay về, tôi luôn hoan nghênh. Lúc rảnh rỗi nhớ liên lạc với tôi và các đồng nghiệp, cùng ăn bữa cơm, uống tách trà.” Ngừng một lát, cô cất

giọng dịu dàng: “Tôi chúc cậu phát triển thuận lợi ở công ty mới.”

Cậu nhân viên trẻ tuổi gật đầu lia lịa, vội vàng cảm ơn. Cuối cùng, anh ta

lên tiếng: “Giám đốc Lâm, tôi cũng chúc chị và Lệ tổng hạnh phúc đến đầu bạc răng long.” Nói xong, ánh mắt anh ta dừng lại ở chiếc nhẫn trên tay cô.

Lâm Thiển: “Cảm ơn cậu.”

Sau khi cậu nhân viên rời đi, Lâm Thiển xoay ghế, dõi mắt về phía tòa nhà cao tầng ở bên ngoài cửa sổ.

Cổ nhân nói đúng, trên đời này chẳng có bức tường nào là gió không thổi

qua. Lâm Thiển cũng lờ mờ nhận ra, tuy cô và Lệ Trí Thành chưa công khai nhưng trong công ty đã có nhiều người biết chuyện. Cô không rõ, mối

quan hệ của cô và anh đã lan truyền đến mức nào?

Xem ra, việc Lệ Trí Thành trực tiếp đeo nhẫn cho cô lại là cách đơn giản nhất, đỡ phiền phức nhất, cũng bảo vệ thể diện của cô.

Trên thực tế, nhiều trường hợp phụ nữ bị mất thể diện là do đàn ông cư xử chẳng ra sao.

Lâm Thiển lại giơ tay bàn tay đeo nhẫn soi dưới ánh mặt trời. Gần đây cô và Lệ Trí Thành đúng là rất thuận lợi, thương trường đắc ý, tình trường

cũng dạt dào, người xung quanh chắc ngưỡng mộ chết thôi.

Sau khi tan sở, Lâm Thiển lái xe đến một quán trà trong thành phố. Lệ Trí Thành hẹn gặp Ninh Duy Khải ở đó.

Đường phố trong giờ tan tầm đông như mắc cửi, Lâm Thiển đi vòng vèo qua mấy

con đường nhỏ tới điểm hẹn. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lúc đi qua một ngã

ba tương đối vắng người, cô chợt nhìn thấy ô tô của Ninh Duy Khải đỗ

ngoài cửa một trung tâm thương mại.

Một cô gái trẻ lạ mặt từ ghế lái phụ xuống xe, đi vào trong trung tâm thương mại.

Ninh Duy Khải cũng xuống xe. Anh ta vẫn giữ bộ dạng thoải mái như thường lệ, dường như sự thất bại trong công việc không gây bất cứ ảnh hưởng nào

đến anh ta. Anh ta tựa vào cửa xe ô tô, nửa cười nửa không dõi theo bóng cô gái.

Cô gái đi vài bước lại quay đầu về phía Ninh Duy Khải, sắc mặt lộ vẻ thân thiết.

Ninh Duy Khải nói câu gì đó, cô gái đột nhiên cầm túi xách quay lại đánh anh ta một cái, khóe mắt cô tràn ngập ý cười.

Ninh Duy Khải cũng nở nụ cười nhàn nhạt.

Lâm Thiển lập tức giảm tốc độ, dừng xe ở đầu đường bên này, không tiếp tục

tiến về phía Ninh Duy Khải. Đợi anh ta lái ô tô đi xa, cô mới nổ máy,

phóng theo anh ta.

Lệ Trí Thành đương nhiên không để Lâm Thiển cùng gặp Ninh Duy Khải. Cô tự mình đến, thuần túy là vì lòng hiếu kỳ.

Khi cô lên quán trà, liền nhìn thấy Tưởng Viên đợi ở ngoài.

“Hai người đang nói chuyện.” Anh ta mỉm cười: “Tôi dẫn cô đi phòng VIP nghỉ ngơi.”

Lâm Thiển gật đầu. Tuy Lệ Trí Thành biết cô đến đây, nhưng cô không thể

trực tiếp tham gia cuộc trò chuyện của bọn họ. Lâm Thiển cũng cảm thấy

không cần thiết, cô ở bên ngoài chờ Lệ Trí Thành là được.

Tầng

hai của quán trà bài trí trang nhã, từng phòng VIP đóng chặt cửa. Không

khí tràn ngập hương trà thơm nồng, tiếng nhạc du dương. Tưởng Viên dẫn

Ninh Duy Khải vào một gian rồi đi ra ngoài. Nhìn thấy áo comple của Lệ

Trí Thành vắt trên thành ghế, Lâm Thiển mỉm cười ngồi xuống. Cô vừa uống trà vừa ngắm cây cối dưới sân. Bất chợt nghĩ đến cảnh tượng ở ngoài phố vừa rồi, trong lòng cô hơi phức tạp.

Cho đến bây giờ, có lẽ Lệ

Trí Thành và Ninh Duy Khải là những người hiểu rõ thủ đoạn của đối

phương nhất. Nhưng đây là lần đầu tiên họ ngồi cùng nhau, quan sát đối

thủ ở cự ly gần.

Hôm nay Lệ Trí Thành làm chủ. Vì vậy, sau khi

Tưởng Viên rót trà, anh mỉm cười nâng chén: “Ninh tổng, nghe danh không

bằng gặp mặt, tôi dùng trà thay rượu mời anh.” Nói xong, anh ngửa đầu

uống cạn chén trà.

Nói một câu thật lòng, Ninh Duy Khải cảm thấy

người đàn ông trước mặt rất hợp khẩu vị của anh ta. Người này có dáng vẻ ung dung, khí chất trầm ổn, không lạnh lùng ngạo mạn, cũng không cố ý

nhiệt tình hồ hởi.

Người đàn ông như vậy mới thật sự thâm sâu khó lường.

Ninh Duy Khải cũng nâng chén trà uống cạn. Sau đó, anh ta đi thẳng vào vấn

đề: “Tuy bây giờ tôi nắm giữ không ít cổ phần của Sa Ưng, nhưng quyền

kiểm soát vẫn nằm trong tay Chúc thị. Không biết Lệ tổng tìm tôi có mục

đích gì? Nếu là vì việ