
ưới một khu chung cư cao cấp ở thành phố
Trường Sa[1'>, nheo mắt nhìn tòa nhà cao tầng màu cà phê sừng sững trước
mặt.
[1'> Trường Sa là thủ phủ tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc.
Hơn mười thành viên trẻ tuổi của nhóm công tác nhanh chóng cầm phiếu điều
tra, đi thang máy lên tòa nhà. Lâm Thiển cũng rút từ ba lô một tập
phiếu, một túi quà tặng chứa những quyển lịch bàn nhỏ, đáp thang máy lên tầng trên cùng, rồi từ đó đi gõ cửa từng nhà.
Từ trước đến nay,
chỉ có công ty nước, công ty điện lực hay điều tra dân số mới đến từng
hộ gia đình. Vì vậy mỗi khi cô gõ cửa, chủ nhà đều lộ vẻ nghi hoặc:
“Điều tra dân số? Cô ở đâu đến vậy?”
Lâm Thiển luôn nở nụ cười
lịch sự: “Chúng tôi từ một doanh nghiệp, muốn tìm hiểu một chút về người tiêu dùng”. Sau đó, cô đưa quà: “Xin đừng hiểu nhầm, tôi không phải
tiếp thị sản phẩm, chỉ muốn hỏi chị vài câu đơn giản mà thôi.”
Mặc dù vậy, trong mười người cũng có tới một nửa chau mày, lập tức đóng cửa: “Tôi không cần”.
Nhưng cũng có người dân vui vẻ phối hợp, chắc là do thấy ngoại hình và khí
chất của Lâm Thiển không tồi, thái độ thân thiện, không giống loại
chuyên đi tiếp thị. Họ nhiệt tình điền phiếu, gặp đối tượng có hứng thú
với ba lô túi xách dã ngoại, còn trò chuyện với cô một lúc.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua, có thể đạt được năm sáu phiếu có giá trị thiết thực trong cả tòa nhà này đã là điều may mắn.
Lúc mới bắt đầu, do sự khích lệ của Lâm Thiển, các thành viên trong nhóm
tràn đầy nhiệt huyết, hăng hái làm việc. Sau vài ngày, bọn họ dần nhụt
chí. Cả nhóm chưa ai từng tham gia công tác điều tra hạ tầng như bây
giờ, còn liên tiếp đụng phải “bức tường cứng” khó nhằn.
Lâm Thiển an ủi bọn họ: “Công việc đơn giản nhất nhưng khó nhất chính là công
việc có giá trị nhất”, “Bởi vì người trong ngành chưa từng làm ra một
khi sản phẩm mới thành công, chúng ta sẽ trở thành tấm gương tiên phong
để mọi người noi theo…” Đồng thời, cô cũng không ngồi một chỗ chỉ tay
năm ngón mà “xông pha chiến trận”. Đến bất cứ thành phố nào, khu chung
cư nào, cô cũng dẫn đầu, mặt dày đi gõ cửa từng nhà.
Chính vì lẽ
đó, mọi người dần khôi phục tâm trạng, để tâm vào việc “đi sâu tìm hiểu
nhu cầu khách hàng”. Nửa tháng qua, họ đã đi một vòng bốn năm thành phố
lớn, mỗi thành phố đạt khoảng ba trăm phiếu điều tra có giá trị. Tuy số
lượng không nhiều, nhưng theo đà tích lũy dữ liệu, đi sâu tìm hiểu và
trao đổi với người dân thành phố, mọi người nảy ra nhiều ý tưởng hay về
việc quảng bá, tiếp thị “cây cung dài” trong tương lai.
Những ý
tưởng này được tập hợp thành phương án marketing rất có hiệu quả sau khi nhãn hiệu “Aito” (Ái Đồ) ra đời. Đó là chuyện sau này, còn bây giờ, Lâm Thiển không ngờ, loáng một cái đã hai mươi mấy ngày trôi qua.
Mỗi buổi tối, khi lê tấm thân mệt mỏi về khách sạn, một mình nằm trên chiếc giường sạch sẽ mát lạnh, cô dường như cởi vỏ bọc nữ giám đốc giỏi giang năng động của ban ngày, bản chất cô gái nhỏ sôi nổi từ trong cốt tủy
lại được phục hồi.
Lâm Thiển ngước nhìn bầu trời qua rèm cửa sổ, não bộ bắt đầu nghĩ đông nghĩ tây.
Cô tự nhủ: trình độ nói năng của mình ngày càng tiến bộ. “Công việc đơn
giản mà khó nhất, cũng chính là công việc có giá trị nhất”. Chậc chậc,
không ngờ mình cũng có thể nghĩ a câu triết lý này, khiến mọi người há
hốc mồm.
Cô lại nghĩ đến những ý tưởng và phương án mà bản thân
và các thành viên làm ra. Phương án đó như viên ngọc sáng lấp lánh.
Trong lòng Lâm Thiển có chút xúc động không thể kìm nén.
Không rõ phía Lệ Trí Thành tiến triển đến đâu rồi. Cô sẽ mang lại niềm vui bất ngờ cho anh, anh có biết không?
Cuối cùng ngày mai cũng được về Ái Đạt rồi. Lâm Thiển nằm nghĩ ngợi một lúc, ngẩng đầu nhìn chiếc mũ lưỡi trai trên tủ đầu giường, con tim lại xốn
xang.
Cô cầm điện thoại gửi tin nhắn: Ngày mai bọn em về thành phố Lâm.
Tin nhắn gửi một lúc lâu cũng không thấy hồi âm. Lâm Thiển cầm di động, lăn đi lăn lại trên giường. Có lẽ anh rất bận nên không tiện trả lời. Nhưng thời gian qua cô nhớ anh biết bao, chắc chắn anh không biết, cũng không thể ngờ tới.
Tình yêu là một thứ kỳ lạ mà bạn không có cách nào
khống chế. Một tháng trước, cô vẫn còn mâu thuẫn xem có nên làm theo
trình tự, nhìn thấu trái tim của anh trước mới nhận lời yêu anh? Cô
nghĩ, là anh thích cô trước, người thâm hiểm như anh nhất định phải
thích cô nhiều hơn mới an toàn. Thậm chí cô còn có ý nghĩ, tuy Lâm Mạc
Thần nói hơi quá, nhưng đúng là với loại đàn ông như anh, người phụ nữ
càng khó giành được, anh sẽ càng trân trọng hơn.
Tuy nhiên, kể từ hôm hai người hôn nhau, trái tim cô đã bùng nổ. Cô không muốn tiếp tục
kiềm chế, cũng chẳng có cách nào kiềm chế.
Mỗi sáng thức dậy, vừa mở mắt, cô nhớ đến anh đầu tiên. Buổi tối trước khi đi ngủ, trong đầu cũng ẩn hiện hình bóng anh.
Đồng nghiệp vô tình nhắc tới “Lệ tổng”, cô lập tức dỏng tai lên nghe. Rõ
ràng là những câu nói chẳng dính dáng đến mối quan hệ của hai người,
nhưng chỉ cần liên quan đến anh, ví dụ anh nổi giận trong cuộc họp ngày
hôm nay… cô đều cảm thấy rung động, sự rung động không thể chia sẽ