
cùng các
thành viên trong nhóm tự tìm phương hướng. Kỳ thực Lệ Trí Thành đề ra
phương hướng sản phẩm tương đối rõ ràng, mọi người cũng tràn đầy ý tưởng nên sau nhiều cuộc thảo luận, một số phương án hay đã ra đời. Ví dụ
quảng bá thế nào, quảng cáo bằng hình thức nào, có nên áp dụng chiêu
“marketing đói”[2'> hay không?
[2'> “Marketing đói” là thuật ngữ
chỉ nhà sản xuất giảm bớt sản lượng, tạo thành hiện tượng cơn sốt giả
“cung không đủ cầu”, duy trì mức giá và tỷ lệ lợi nhuận cao.
Nhưng Lâm Thiển cảm thấy ý tưởng nào cũng có khiếm khuyết, đều không phải là
thứ “hoàn toàn mới mẻ và có giá trị” mà Cố Diên Chi nhắc tới.
Sau khi tan họp, cô một mình trong văn phòng trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, trong đầu cô hiện lên câu nói của Lệ Trí Thành hôm ở trung tâm
thương mại.
Anh nói, tính năng và giá cả phải đứng đầu thị trường.
Anh nói, dựa vào nhãn hiệu này, tiêu diệt một lần hai sản phẩm chủ lực của Tân Bảo Thụy.
Cô hỏi: Anh có biết làm ra sản phẩm túi xách hoàn hảo như vậy khó đến mức nào không?
…
Trầm ngâm một lúc, Lâm Thiển gọi điện cho Lâm Mạc Thần. Nước Mỹ bây giờ là
nửa đêm, giọng Lâm Mạc Thần có vẻ rất mệt mỏi nhưng giọng điệu vẫn tỉnh
táo: “Chuyện gì vậy?”
Bây giờ Lâm Thiển mới nhìn đồng hồ, thè lưỡi: “Em xin lỗi, em nghĩ nhập tâm quá nên quên mất thời gian.”
Lâm Mạc Thần cười, ngồi xuống ghế: “Em nghĩ gì mà nhập tâm vậy?”
Lâm Thiển kể lại tình hình của mình, sau đó kết luận: “Em có một ý tưởng.
Em cảm thấy nhóm marketing của bọn em bây giờ không cần vội nghĩ đến vấn đề quảng bá, mà việc nên làm là đi khảo sát thực tế.”
“Khảo sát thực tế? Tại sao?”
“Ngành của bọn em phát triển nhiều năm, đã rất ổn định. Có mấy chủng loại cơ
bản đều bày ra ở đó, hầu như chẳng ai đi điều tra người tiêu dùng về một mẫu túi xách.” Lâm Thiển giải thích: “Lần này, em cho rằng bọn em nên
làm vậy. Ví dụ người tiêu dùng nhìn nhận thế nào về sản phẩm túi xách
này, rốt cuộc họ có suy nghĩ gì, có yêu cầu gì hay không? Làm thế nào để tạo ra đối tượng khách hàng mục tiêu của sản phẩm mới. Nếu có hứng thú
với sản phẩm, họ hy vọng sản phẩm có những chức năng gì… Nói chung phải
điều tra thực tế mới nắm được thông tin cụ thể. Vì vậy, em định đi mấy
thành phố lớn, trực tiếp tiến hành cuộc bỏ phiếu điều tra với người dân ở đó, thu thập dữ liệu chân thực.”
Nghe xong, Lâm Mạc Thần im lặng vài giây rồi mỉm cười: “Anh ủng hộ em. Từ xưa đến nay, các ngành nghề
đều như nhau. Càng muốn tốt nhất, càng phải làm đến nơi đến chốn, càng
muốn tạo ra một sản phẩm không tầm thường, càng nên quay về khởi nguồn
của khâu tiêu thụ, đó là thị trường. Vì vậy chúng ta cần đi tìm hiểu thị trường.”
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Thiển nghĩ, Lệ Trí Thành
từng nói, đối phó với Tân Bảo Thụy không thể dùng mấy “mánh khóe” như
đối phó Tư Mỹ Kỳ mà cần đến “dao thật súng thật”. Vì vậy anh mới quyết
định tạo ra một “cây cung” hoàn hảo.
Mà trong cuộc chiến thương
mại này, mỗi bước đi của quá trình chuẩn bị cần hoàn hảo đến từng
xen-ti-mét, để khi sản phẩm ra đời, thắng lợi đã định. Ví dụ điển hình
nhất là sản phẩm điện thoại của hãng Apple, là “cây cung dài” mà bọn họ
nhiều khả năng tạo ra trong tương lai.
Ngày hôm sau, Lâm Thiển và các thành viên nhóm marketing cùng mấy nhân viên xuất sắc do cô chọn
thêm bắt đầu chuyến đi điều tra nghiên cứu ở các thành phố lớn. Lúc nhận được tin tức
Lâm Thiển đưa nhóm công tác của cô đi nghiên cứu thị trường, Lệ Trí
Thành, Cố Diên Chi và Tưởng Viên vừa kéo hành lý rời khỏi sân bay
Malpensa, Milan.
Phía xa xa là rừng núi nhấp nhô, thành phố xinh
đẹp tọa lạc ở phía trước. Chuyến đi này của bọn họ nhằm mục đích tìm
kiếm vật liệu thích hợp với sản phẩm mới, tất cả vẫn còn là ẩn số.
Lên taxi, Cố Diên Chi đọc tin nhắn của Lâm Thiển, cười nói với Lệ Trí
Thành: “Tự dưng nghĩ ra việc đi điều tra nghiên cứu thị trường ở các
thành phố, cô Lâm Thiển này không khỏi khiến người khác bất ngờ.”
Lệ Trí Thành lên tiếng: “Cô ấy là người rất có chủ kiến. Cho cô ấy phương
hướng và một chút không gian phát huy, cô ấy sẽ mang lại kết quả chúng
ta không ngờ tới.”
“Chậc chậc…” Cố Diên Chi cười: “Có phải thủ
pháp dùng người của chú được rèn luyện từ trong quân đội không? Mấy
chiêu “huấn luyện chim ưng”, “huấn luyện chó sói” gì đó?”
Nghe
câu nói đùa này, Tưởng Viên ngồi ở ghế trước cười cười. Lệ Trí Thành
chẳng thèm trả lời, quay đầu nhìn trời xanh, nhưng khóe miệng anh cũng
ẩn hiện ý cười.
Nếu đúng là huấn luyện chim ưng thì anh mới là
con chim ưng đó. Sau lưng là bầu trời bao la bát ngát, còn anh lại bị sự ngọt ngào và dịu dàng của cô trói buộc, cam tâm tình nguyện thần phục.
Trong điện thoại của anh cũng có tin nhắn của Lâm Thiển vừa gửi tới: Em đi
công tác, điều tra nghiên cứu người tiêu dùng ở các nơi, khoảng mười
ngày sau mới về.
Ngón tay Lệ Trí Thành dừng trên màn hình di động, một lúc sau anh trả lời: Được, gặp em vào mười ngày sau.
***
Nửa tháng sau.
Bây giờ đã là mua xuân, tuy thời tiết vẫn chưa hết giá lạnh nhưng ánh nắng vừa chói chang vừa ấm áp.
Buổi trưa, Lâm Thiển đứng bên d