Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ

Thu Phục Ông Chủ Hung Dữ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321635

Bình chọn: 8.00/10/163 lượt.

he rõ mồn một hai chữ khủng bố kia.

Sự sợ hãi bỗng ập đến khiến cô không còn giữ được bình tĩnh, đúng lúc cô chuẩn bị đứng dậy chạy tới chỗ Khuông Huyền Tư kéo anh đi trốn thì cửa văn phòng bỗng mở ra.

Tiếng bước chân hỗn loạn đột nhiên vang lên cùng với ánh đèn sáng lóa, người tới cao hay thấp, béo hay gầy đều có đủ.

Hoa Nội Kiều chỉ cảm thấy tim mình sắp ngừng đập nhưng cô vẫn không dừng chân, ngược lại còn chạy nhanh hơn. Cô vọt tới trước người Khuông Huyền Tư, hai tay dang ra dùng chính thân thể mình bảo vệ anh.

“Ông chủ, Tiểu Kiều hai người không sao chứ?”

Hả?

Giọng nói này là …

Nhanh chóng ngẩng đầu lên, Hoa Nội Kiều nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc thì ngây ra.

“Không phải mọi người về nhà rồi à?”

“Hắc hắc, tất nhiên là nói dối rồi.”, Đinh Điềm Nhi giơ tay làm ký hiệu chiến thắng rồi giải thích, “Căn cứ vào tin tức đáng tin cậy thì hành động này ngoài Ngô Thanh Đức còn có những kẻ khác nữa, nên ông chủ mới cố ý cho bọn tôi tan làm sớm để đi bắt người đó!”

“Gì cơ?”, Hoa Nội Kiều trợn tròn mắt rồi quay đầu lại trừng Khuông Huyền Tư.

Đáng ghét! Chuyện này anh không hề nói cho cô biết.

“Mọi người bắt được không?”, Khuông Huyền Tư quay ra hỏi, làm như không thấy cái nhìn chằm chằm của cô.

“Bắt được không ít.”, Thẩm Thái vui sướng cười. Cậu ta vừa nhấc chân đá một cái, mấy tên đồng phạm vốn đang nằm im liền lăn vài vòng ra trước mặt mọi người.

Nhìn bốn gã đàn ông mặt mũi bầm dập, nét mặt Khuông Huyền Tư vẫn không thay đổi, đôi giày da vẫn để trên mắt cá chân Ngô Thanh Đức.

“Người mày vừa nói chính là bọn họ?”

Anh quay đầu, lạnh lùng hỏi nhưng không có được câu trả lời vì …

Ngô Thanh Đức ngất xỉu rồi.

Chương 10.3

Kết cục.

Sau khi có lời khai của Ngô Thanh Đức và đồng bọn, anh em họ Vương đã bị cảnh sát áp giải đến Cục cảnh sát.

Tuy bọn họ cực lực phủ nhận nhưng Khuông Huyền Tư lại cung cấp thêm chứng cứ khiến bọn họ không thể chống chế được nữa.

Hành động bắt giữ tội phạm liên tiếp này khiến đêm khuya yên tĩnh ồn ào lên một chút.

Để lấy lời khai và để hai chị em lâu ngày không gặp nói chuyện phiếm, Khuông Huyền Tư tự mình lái xe chở Hoa Nội Kiều từ bệnh viện tới Cục cảnh sát.

Trời sáng dần, hai chị em họ vốn không ham ngủ lại có thói quen ngủ trễ dậy sớm nên lúc này cũng không thấy mệt mỏi chút nào, hai người vừa gặp đã nói chuyện không ngừng nghỉ, tinh thần cực kỳ tốt.

Hai người cùng chia sẻ những chuyện vui buồn trong cuộc sống gần đây. Tình cảm giữa bọn họ rất tốt, không có chuyện gì là không nói được.

Rõ ràng vừa nãy ở trên xe, cô gái nhỏ này vì muốn biết tường tận mọi chuyện mà quấn lấy anh hỏi đông hỏi tây, giờ thì sao? Chỉ là gặp chị họ thôi mà đã quên anh luôn, đừng nói là hỏi một câu mà ngay cả nhìn cô cũng chẳng thèm nhìn anh.

Khuông Huyền Tư bỗng nhiên thấy vô cùng buồn bực.

“Anh Khuông, rất cám ơn anh đã bận rộn như thế rồi còn bớt chút thời gian tới đây lấy lời khai.”

Tiếng nói trầm thấp đột nhiên vang lên khiến Khuông Huyền Tư lập tức thu hồi ánh mắt.

Anh quay đầu nhìn Hình Thiên Kỷ đang ngồi ở đối diện, đôi mắt thâm thúy lóe sáng.

Đó là ánh mắt sâu sắc chỉ thuộc về thương nhân, những người đã trải qua vô số cuộc gặp mặt thế nên chỉ cần liếc mắt qua cũng có thể nhìn thấu bản chất của một người.

Không cần nói nhiều, Hình Thiên Kỷ này quả nhiên rất xứng với danh hiệu cảnh sát tốt vì anh ta có đôi mắt kiên định, thành khẩn lại thâm thúy.

Khuông Huyền Tư mỉm cười, một người vốn không để ý tới lễ tiết xã giao như anh lại chủ động vươn tay ra.

“Đây là chuyện nên làm. Các anh cũng vất vả nhiều.”

“Không dám.”, Hình Thiên Kỷ cũng vươn tay ra, hai người đàn ông bắt tay nhau lại không nhịn được cười.

“Anh Khuông, có thể hỏi anh một chuyện được không?”, Hoa Cầm Nhiễm đột nhiên đứng giữa hai người.

“Chị, đừng như vậy nữa. Hai người họ phải lấy lời khai mà.”, Hoa Nội Kiều vội vàng chạy tới. Cô và Hình Thiên Kỷ cùng giơ tay ra, cẩn thận đỡ lấy Hoa Cầm Nhiễm.

“Không sao, cô cứ hỏi đi.”, Khuông Huyền Tư lại không cảm thấy khó chịu.

“Được.”, Hoa Cầm Nhiễm cười nói, “Kế hoạch là do anh bày ra thế sao Tiểu Kiều lại bị thương? Anh có thể cho tôi một lời giải thích hợp lý không?”

“Chị, em đã nói không phải lỗi của anh ấy mà, là tự em khăng khăng làm mồi nhử hơn nữa ai mà biết được tên Ngô Thanh Đức kia lại đột nhiên nổi điên, em …”

“Vì lúc ấy tôi bị ngăn cản.”, Khuông Huyền Tư nhàn nhạt nói.

“Hả? Bị ngăn cản?”, Hoa Nội Kiều kinh ngạc mở to mắt, “Bị ai ngăn?”

“Đại Hùng và Tiểu Diệp.”, Khuông Huyền Tư bình tĩnh điểm danh hai người, “Bọn họ chắn trước cửa văn phòng không cho anh vào.”

“Anh thật sự vô dụng đến thế à?”, Hoa Cầm Nhiễm vẫn mỉm cười nhưng chỉ cần là người sáng suốt thì đều nhìn ra ý muốn giết người trong mắt cô.

“Không, tôi đánh cho bọn họ bất tỉnh.”

“A, vậy thì anh phải vào trong nhanh nhanh một chút chứ!”

“Không được! “, Hoa Nội Kiều lại nói giúp Khuông Huyền Tư, “Nhất định phải để Ngô Thanh Đức trộm được đồ thì chúng ta mới có thể định tội hắn.”

“Nhưng sẽ có cách khác, nói tóm lại anh ta khiến em bị thương là không đúng!”, Hoa Cầm Nhiễm dùng ánh mắt chỉ tríc


Insane