
trước khi rời đi nói
với Lý Ngọc, “Mau chút trở về đi, nơi này mùi máu tươi nặng như vậy, rất nhanh sẽ có dã thú đến đây, ngươi sau khi trở về cũng phải cẩn thận.”
Lý Ngọc “Ân” một tiếng, gặp nàng xoay người muốn đi, vội hỏi, “Ngươi đi đâu? Ngươi thực không trở về sao?”
Tô Từ chỉ là lắc lắc tay, đi theo phương hướng mà Lý Ngọc vừa chỉ.
Đi được một lúc, nàng đột nhiên nghe thấy Lý Ngọc ở phía sau kêu lên, “Tô Từ, thực xin lỗi!”
Thực xin lỗi? Là tại nói dẫn nàng tới nơi này đi?
Đối với câu xin lỗi này, Tô Từ chỉ có thể làm như cái gì cũng không có nghe thấy, cắn răng đi nhanh về phía trước. Đầu óc vẫn một mực suy nghĩ đến
một đao vừa rồi kia, cùng với cặp mắt trợn to trừng trừng nhìn nàng của
nam nhân kia, lại không thể biết được sự tình gì có thể xảy ra, chỉ có
thể mờ mịt đi về phía trước.
Nàng đi thẳng một đường như thế này, lại đột nhiên hy vọng máu trên thân mình có thể hấp dẫn đưa đến dã thú.
Như vậy bất cứ việc gì nàng cũng không cần phải suy nghĩ nữa.
Nhưng là một đường đi tới đây, thế nhưng cái gì cũng không có, thấy nước sông mêng mông dưới ánh mặt trời, Tô Từ chỉ cảm thấy làn môi khô nứt được
lợi hại, tinh thần sa sút tuyệt vọng đột ngột biến mất, lại dâng lên dục vọng muốn sống tiếp.
Con sông này đại khái rộng vài chục thước, dòng nước không tính là chảy xiết, bờ sông có rất nhiều dấu chân động
vật, xem ra động vật thường tới nơi này uống nước. Chung quanh rất là an tĩnh, lần đầu tiên tại sâu trong rừng có thể thấy ánh mắt trời trải
rộng trong phạm vi lớn như thế này, Tô Từ chỉ cảm thấy nơi này yên tĩnh
tốt đẹp như tiên cảnh.
Nhưng nơi này không biết rõ có nguy hiểm nhiều hay ít đây.
Tô Từ cầm lấy chủy thủ, leo lên một tảng đá bên bờ, nhảy xuống một nơi
được che khuất bởi 2 tảng đá, cởi quần áo nhanh chóng rửa sạch vết máu
trên thân mình cùng trên quần áo.
Quá trình tẩy rửa vừa vội vã,
vừa khẩn trương, đại khái chỉ trong vòng 5 phút, Tô Từ đã ở trong nước
tẩy sạch chính mình, mặc vào quần áo đã thanh tẩy vết máu, sau đó lại
tẩy sạch quần áo của tên họ Lý, vắt khô nước, bỏ vào trong ba lô, sau đó đeo ba lô lên người.
Nếu như vận khí nàng tốt, còn có thể tiếp tục sống sót thì những quần áo này rất hữu dụng.
Lúc đang muốn đứng dậy, phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của một trận gió, Tô Từ căng thẳng trong lòng, trong đầu nàng còn chưa biết chuyện
gì xảy ra, thân thể cũng đã nhảy lại vào trong nước, nàng nhanh chóng
lặn xuống, sau đó rút vào một tảng đá ẩn núp thân mình.
Vừa rồi kinh hoảng nhìn thoáng qua, nàng thấy một đầu dã thú với cái sừng dài hướng nàng bổ nhào tới.
Tô Từ ngộp hô hấp ở dưới nước trợn tròn mắt, nghe trên mặt nước lờ mờ
giống như là thanh âm của một con trâu, trong tâm càng thêm khẩn trương
tới cực điểm. Vừa rồi quá nhanh, nàng không kịp xem là động vật gì, hiện tại chỉ có thể kỳ vọng nó sẽ không xuống nước, hi vọng nó sớm một chút
sẽ đi khỏi đây.
Nhưng đột nhiên, tiếng kêu của dã thú càng trở
nên dồn dập, giống như mang kinh hoảng đau đớn. Tiếp sau đó, Tô Từ thấy
một cái đuôi còn mang vết máu không ngừng phe phẩy trên mặt nước, vết
máu lan ra trên mặt nước, tiếng kiêu của dã thú cũng càng lúc càng ngột
ngạt, càng ngày càng thấp, ít nhất cái đuôi để trong nước đã không nhúc
nhích nữa rồi.
Vậy là con dã thú này coi nàng như con mồi, lại không ngờ chính nó cũng là con mồi của động vật khác.
Ít nhiều Tô Từ có thể đoán được cảnh tượng phía trên, trong tâm vừa vui
mừng lại vừa thấp thỏm, lúc này nàng mới phát hiện, bởi vì thiếu dưỡng
khí đầu óc căng càng lúc càng nghiêm trọng, giống như có ai gõ trống
trong đầu, đôi mắt cũng có xu hướng bắt đầu hướng ra ngoài lồi ảo giác.
Ngón tay nắm chặt tảng đá trắng mịn, không cho chính mình nổi lên… Lúc này
phía trên dã thú đang trong thời điểm ăn cơm, bất kể là loài động vật
gì, nếu như ngươi xuất hiện tại giờ cơm của nó, cũng sẽ bị cho là đang
tranh giành thức ăn với nó, đối với nó có uy hiếp.
Nhưng nàng đã không thể chống chịu thêm được nữa rồi… Miệng Tô Từ phu ra mấy cái bong bóng, bàn tay lại bắt lại chống đỡ vào tảng đá, bơi tới chỗ cái đuôi
con dã thú bên kia, nàng đã không thể chịu đựng thêm được nữa, thân thể
do áp suất đẩy mạnh lên trên, nàng đã trồi lên mặt nước rồi.
Đầu vừa mới nhô lên mặt nước, Tô Từ liền cảnh giác xem hướng tảng đá, nhưng do thiếu dưỡng khí quá lâu, trước mắt chỉ là một mảnh màu đen, đợi vài
giây sau đó miễn cưỡng có thể nhìn rõ vật thể, lại thẳng tắp nhìn vào
một đôi mắt màu vàng (*nam chính xuất hiện ^_^).
Cách xa nàng khoảng mấy bước chân, một con thú to lớn kềnh càng đang nhe răng, mắt lạnh nhìn nàng. Tô Từ vốn là thiếu dưỡng khí đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, cái gì
cũng nghĩ không ra, cứ như vậy cương thân mình đứng trong nước.
Hàm răng vẫn đang ngậm thịt của con mồi, dã thú đưa đầu gần sát mặt Tô Từ,
Tô Từ thậm chí ngay cả hô hấp cũng sai điểm không biết rõ làm thế nào hô hấp, ngay khi cảm thụ được trước mặt có mùi huyết tinh, đột nhiên Tô Từ nhắm chặt mắt lại.
Trong tâm nàng đã nhận mệnh kết cục chính mình sẽ táng thân trong bụng thú.
Nếu n