
ững chỗ không có
quần áo che chở, mỗi lần bị thứ nước đó dính vào là một trận đau đớn.
Hoa ăn thịt người vốn vẫn gắt gao cắn cánh tay Tô Từ bị đâm đau, mở ra một
chút cánh hoa tràn đầy răng nhọn, Tô Từ thừa cơ hội dùng sức rút cánh
tay ra ngoài, lăn người về phía sau bò đi.
Hoa ăn thịt người này tuy rằng có thể dựa vào tính chất dẻo dai của thân mình mà nhô ra ngoài bắt mồi, nhưng thân mình nó vẫn có độ dài nhất định, nên khi con mồi
chạy ra khỏi phạm vi mà nó có thể với tới, nó cũng chỉ có thể không cam
lòng khép lại cánh hoa, dần dần bình tĩnh chờ đợi con mồi tiếp theo tiếp cận nó.
Rốt cục Tô Từ cũng giãy thoát khỏi đóa hoa đáng sợ kia, trong đầu nàng lúc này chỉ có một suy nghĩ, đó là, phải chạy trốn ngay
thôi!
Rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.
Nhưng kỳ thật
nàng cũng không chạy được rất xa thì sức lực đã cạn kiệt rồi. Đóa hoa ăn thịt người lúc nãy phỏng chừng có chứa chất độc rồi, cánh tay trái của
nàng vẫn đang chảy máu không ngừng, nhưng nàng lại không cảm thấy đau
chút nào.
Nghĩ đến điểm này, sắc mặt Tô Từ càng thêm trắng bệch, tay phải run run cầm chủy thủ dính đầy chất nhầy của đóa hoa cắm vào
cái túi nho nhỏ của ba lô, sau đó run run nhéo cánh tay trái.
Nhưng vô luận nàng nhéo mạnh đến thế nào, cánh tay trái cũng hoàn toàn không
có chút tri giác nào. Nàng vừa nhéo tay trái, vừa lau nước mắt chảy trên mặt không biết nàng đã khóc từ lúc nào, làm mặt nàng cũng bị dính máu.
Thình lình xảy ra chuyện nguy hiểm đến tánh mạng mà nó lại hoàn toàn không nằm trong dự liệu của nàng.
Tô Từ nắm chặt cánh tay đã mất đi tri giác vẫn còn đang đổ máu, ngu ngơ
một hồi, mới đột nhiên phản ứng, điều cần làm lúc này là phải tìm biện
pháp tự cứu chính mình thôi.
Không có thuốc men, không có bất kỳ phương tiện cấp cứu nào.
Tô Từ lại nghĩ đến loại cây trị thương mà lần trước lão hổ ăn, đây là loại cỏ duy nhất mà nàng biết nó có tác dụng giải độc ở nơi này.
Nhưng Tô Từ vừa mới cử động, liền ‘phách’ một cái ngã xuống đất, đầu đập
xuống một tảng đá, làm nàng choáng váng đầu gần như hôn mê.
Nhưng một chút cảm giác đau cũng không có.
Tô Từ biết rõ nàng thật sự đã bị trúng độc rồi, trong tâm càng gấp gáp, bò lồm cồm trên mặt đất muốn đứng lên, nhưng mà động tác đơn giản bình
thường này đối với nàng lúc này mà nói là vạn phần khó khăn, giống như
đây không phải là thân thể của nàng vậy, cả thân thể không nghe nàng
khống chế.
Tay chân càng lúc càng nặng như đeo đá, Tô Từ cảm
giác càng lúc càng mệt mỏi, mí mắt nặng trịch muốn rủ xuống, trong đầu
lại la hét ‘Mi phải đứng dậy, phải tìm cỏ giải độc thôi, nếu không mi sẽ chết, đứng dậy a!’
Nhưng thân thể lại chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, muốn động cũng không động được.
Nàng sắp chết rồi sao?
Tô Từ chỉ cảm thấy nàng thật mệt mỏi, một tia lý trí giãy dụa cuối cùng
cũng dần dần đình chỉ: ‘Thân thể mệt mỏi quá nga, nghỉ một chút mới
được’, nàng dần dần thuận theo khát vọng, nhắm mắt lại.
“Rống!!”
Cũng không biết rõ đã trải qua bao lâu, có lẽ cũng chỉ là trong một cái chớp mắt, Tô Từ vừa nhắm lại ánh mắt, nàng như nghe thấy tiếng lão hổ kêu,
tiếng kêu ấy rõ ràng mang theo nỗi hoảng sợ.
Nó rốt cục đã tới sao?
Ý chí muốn sống lại một lần nữa kêu gào, Tô Từ dùng hết khí lực toàn thân mở to mắt, nàng nhìn thấy lão hổ phun ra trái cây đang ngậm trong
miệng, nó đang bổ nhào về phía nàng. Lúc Tô Từ mơ màng gần tỉnh, nàng cảm giác trên mặt không ngừng bị một
đầu lưỡi thô ráp liếm lấy, đầy mặt mang mùi tanh của nước miếng khiến Tô Từ muốn ngất thêm một lần nữa.
“Khụ khụ.” Tô Từ ngột ngạt ho
một tiếng, lập tức liền cảm giác trên mặt không còn bị đầu lưỡi kia liếm nữa, sau đó, trên mặt lại bị một cái đầu lông xù không ngừng cọ cọ.
“Được rồi, được rồi, ngươi mà cọ nữa ta khả chịu không nổi.” Tô Từ nghiêng
đầu, miệng phát ra thanh âm khàn khàn, nàng muốn nâng tay đẩy ra lão hổ
đang kích động không ngừng quấn lấy nàng khi thấy nàng tỉnh lại, miệng
nó không ngừng gầm nhẹ, cái đuôi ve vẫy liên tục.
Nhưng cánh tay lại giống như trước lúc hôn mê, nàng hoàn toàn không thể khống chế không nhúc nhích được chút nào.
Tô Từ cả kinh, lập tức giãy dụa muốn ngồi dậy, lại phát hiện nàng thế
nhưng chỉ có thể ngóc đầu dậy, còn các bộ phận từ cổ trở xuống căn bản
không có nửa điểm phản ứng.
Thấy nàng tỉnh lại, lão hổ hưng phấn rống lên một tiếng thật lớn, thậm chí không ngừng chạy nhảy trong sơn động.
Nó kích động làm bụi bay đầy trong sơn động, Tô Từ không chút nào để ý đến nó, nàng trợn tròn mắt, ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm các bộ phận mà nàng có thể thấy được chỉ có bộ ngực và bắp chân.
“Động a…
Ngươi động một chút a!” Nàng muốn hoạt động một chút ngón chân cũng
không được, không khỏi lại gào lên: “Ngươi động một chút a a! Động
a..a..a..a!” Mắt Tô Từ đỏ ngầu, lớn tiếng rít gào, nhưng thân thể lại
không nghe nàng điều khiển, không nhúc nhích chút nào cả.
…Tê liệt?
Lại là toàn thân bị tê liệt?
Tô Từ thoát lực cúi thấp đầu, cái gáy đụng đụng vào mặt đất, một trận hôn
mê. Tô Từ cúi đầu cười cười, đột nhiên nâng lên đầu, lại hung hăng đập
đầu xu