Old school Swatch Watches
Thú

Thú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324142

Bình chọn: 9.5.00/10/414 lượt.

ống một lần nữa.

“Rống…” Bạch hổ vốn đang vui vẻ, nhưng

lại bị Tô Từ chưa bao giờ có rít gào kinh ngạc một chút, đôi mắt màu

vàng kinh ngạc quan sát Tô Từ, nhìn thấy Tô Từ tự va đầu xuống đất, nó

rất nhanh bổ nhào đến bên cạnh Tô Từ, lúc Tô Từ đập đầu xuống lần thứ

hai, nó muốn đưa ra chi (*chân) trước ngăn trở nàng va chạm xuống mặt

đất.

Nhưng vì khổ người nó quá lớn, căn bản không thể làm được

động tác này. Mùi máu tươi tràn ra từ cái ót của Tô Từ, ngửi được mùi

máu bạch hổ rút rút mũi, gặp Tô Từ điên cuồng muốn đập đầu xuống đất một lần nữa, bạch hổ không khỏi quýnh lên, chân trước vung lên đỡ Tô Từ

ngồi dậy, do lúc này Tô Từ căn bản không thể khống chế thân thể nên lảo

đảo nghiêng mình đổ về một bên té xuống.

Tốc độ ngồi dậy quá

nhanh, nghiêng ngã xuống tư thế lại quá khó chịu, nhưng lúc này Tô Từ

hoàn toàn không có một chút lực chống đỡ thân thể, nàng cũng nghe thấy

tiếng va chạm của cơ bắp, nếu như lúc này nàng có một tia tri giác chắc

chắn là rất đau.

Nhưng bây giờ ngay cả cảm giác đau cũng là một tham vọng quá xa vời của nàng.

Tuyệt vọng sau đó lại có hi vọng, đến lúc này lại là hoàn toàn tuyệt vọng rồi.

Bạch hổ rất mau đem nàng đỡ lên, làm cho nàng tựa vào trên thân nó, từ trong cổ họng nó không ngừng vô thố gầm nhẹ bên tai nàng, giống như muốn an

ủi nàng.

Tô Từ nhắm mắt thở phì phò, đầu óc trống rỗng, cái gì nàng cũng không muốn nghĩ nữa.

Một người đang bị tê liệt như nàng, cho dù là trước kia cũng khó mà sống

sót. (*cả nhà không còn chỉ sống một mình, nếu bị tê liệt sống trong

cuộc sống bình thường cũng rất không có hy vọng rồi), huống chi hiện nay nàng bị lạc trong khu rừng nguyên thủy này, nơi mà chỉ có kẻ mạnh mới

có thể sống sót. Lúc nàng bị hoa ăn thịt cắn chặt, trong lòng nàng đột

nhiên nghĩ đến, nàng đã quá tin cậy bạch hổ rồi.

Hoặc giả mà nói nàng đã quá ỷ lại nó.

Chỉ sống chung với nó chỉ vẻn vẹn nửa tháng mà thôi.

Tuy rằng trước đây nàng vẫn cho rằng chính mình cũng không có ỷ lại vào

bạch hổ vì biết rằng nó tùy thời có thể rời đi nàng, nhưng vừa rồi nàng

chính là tự tin có nó ở bên người sẽ an toàn không có việc gì, nàng thậm chí ngay cả tối thiểu nhất đề phòng cũng không có.

Nàng thậm

chí còn nghĩ, lần thoát khỏi nguy hiểm do hoa ăn thịt người cắn, về sau

nàng phải nỗ lực hơn nữa để tăng cường thực lực của chính mình, bất luận là lúc nào và ở đâu thì vĩnh viễn chính mình chỉ có thể trông cậy vào

mình là tốt nhất.

Lại không ngờ rằng khi tỉnh lại nàng lại phát phát hiện cơ thể mình đã không thể hoạt động nữa rồi.

……

Nằm ở trên mặt đất, Tô Từ mắt lạnh nhìn bạch hổ kéo tới một mảnh cây diệp

tử so với nàng còn cao hơn, nhìn nó ngậm nàng nhẹ nhàng đặt trên diệp

tử, sau đó lại ngậm một mảnh che lại nàng (*lót chỗ nằm bằng lá và đắp

lên như đắp mền vậy nha), miệng vết thương sau đầu lập tức truyền tới

một trận thanh lương, lúc này Tô Từ mới phát hiện, nơi nàng nằm lần

trước nó cũng dùng diệp tử làm đệm lót cho nàng. Nàng nghĩ đến, nếu

không phải thân thể không có cảm giác thì miệng vết thương trên thân

chắc cũng là loại cảm giác thanh lương mát mẻ này.

Xem ra diệp tử có công dụng chữa thương ở nơi này.

Nhưng cái bộ dạng quỷ hiện tại này của nàng thì vết thương có khỏi cũng là một phế vật mà thôi.

Lúc này bạch hổ ngậm tới đây một trái cây, mỗi ngày Tô Từ có thói quen sẽ

ăn trái cây sau khi ăn cơm, bạch hổ nhẹ nhàng đưa trái cây đến bên môi

Tô Từ, nó gầm nhẹ ra hiệu cho nàng ăn hết. Tô Từ quay đầu tránh đi, bạch hổ ngậm trái cây cọ xát nàng, gặp nàng không để ý, nó chớp chớp mắt,

sau đó đem trái cây phun đến bên cạnh, lại vọt ra ngoài chạy đi.

Tô Từ cũng không quan tâm nó đi đâu, lúc này lại phát hiện đây là một sơn

động xa lạ không phải sơn động lần trước nàng ở, nàng không biết rõ nơi

này có phải hay không là do bạch hổ tùy tiện tìm. Nếu như là lúc trước,

sau khi lão hổ ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ cầm chủy thủ tự mình xem xét

xung quanh sơn động, nàng muốn tận lực cam đoan an toàn của chính mình

trước.

Nhưng lúc này đây, Tô Từ lại hi vọng cái sơn động này là

lão hổ tùy ý tìm được trong khu rừng này, nàng hy vọng lão hổ không trở

về nữa mà sẽ có một con dã thú tới đây.

Như vậy nàng sẽ được giải thoát.

Nàng thật sự… Không dám tưởng tượng cuộc sống nửa sống nửa chết của nàng sau này.

Nhưng tự sát là cần xúc động, hiện vết thương ở sau ót vẫn còn đau, nàng cũng không có dũng khí đi đập đầu vào vách đá.

Bạch hổ rất mau trở về tới, trong miệng ngậm một loại trái cây mà Tô Từ

thường hay ăn, để trái cây bên môi nàng, thúc giục nàng ăn hết. (*ay da, anh Hổ sủng chị ghê ta).

Đôi mắt Tô Từ hoe hoe đỏ muốn khóc.

Lần trước, lúc nàng bị hoa ăn thịt người tấn công, nó cũng đang đi xung

quanh hái trái cây cho nàng. Mà hiện tại, nó lại cho rằng Tô Từ không ăn là bởi vì không thích, cho nên mới ra ngoài tìm một loại khác cho nàng.

Tô Từ nhắm mắt chết sống không chịu há mồm, lão hổ tại bên cạnh nàng không ngừng quấn đi, thỉnh thoảng gầm nhẹ, lại cũng không thể làm gì, chỉ có

thể tiếp tục tới chà Tô Từ.

Tô Từ tuy rằng không có tái va vào

tườ