
đến bây giờ, lại dẫn nàng tới đây, nguyên nhân là cái gì?
Tô Từ khó hiểu nhìn Tiger, Tiger thấy Tô Từ chậm chạp bất động, lại duỗi
ra chi trước bắt kéo một chút thi thể, sau đó dường như đột nhiên nghĩ
đến cái gì, chi trước vung một cái, nửa bên thi thể liền rơi xuống hỏa
hồng sắc giáp ranh bên phải.
Như Tô Từ suy nghĩ, hồng sắc bên
này là hỏa, sau khi ném thi thể vào trong, bông tuyết trên thi thể dã
thú nhanh chóng bốc hơi, dần dần một mùi thơm thịt nướng truyền tới.
Bên ngoài thi thể rất nhanh bị cháy đen, sau đó Tiger đưa móng vuốt vào, đột nhiên đem miếng thịt cháy đen lột ra.
Tô Từ nhìn toàn bộ quá trình, thấy lông trắng trên thân Tiger vì sao bị đốt trọi.
Sau khi Tiger đem thịt xẻ ra, thế nhưng rất nhân tính hóa thổi hơi trên
đùi. Tô Từ nhìn thấy mà muốn cười, có lần nàng bị phỏng, chính là thổi
thổi hai cái, mới đưa tay vuốt lỗ tai.
Cuối cùng Tiger vẫn là lè lưỡi liếm liếm đùi, sau đó lại đem một đoàn thịt màu đen nhưng tản ra
mùi thơm của thịt nướng đến trước mặt, đem thịt đấy đẩy hướng Tô Từ.
Tô Từ cẩn thận vòng qua nửa cục thịt, duỗi tay xoa chi trước bị đốt trọi
lông của Tiger, miệng cười cười nói: “Đần độn, ngươi sẽ không là có ý
đặc biệt chừa lại một nửa bên cho ta tới ăn đi?”
Tuy là câu hỏi, nhưng Tô Từ cũng đã khẳng định.
Tiger cho rằng, nàng cũng có công lao đánh chết con thú hoang này, cho nên
một nửa con thú hoang nhất định phải lưu lại cho nàng.
Cho nên mới vất vả như vậy dẫn nàng đến nơi này.
Tô Từ nghĩ đến trước kia cho đến hiện tại, nàng ăn con mồi Tiger khổ cực
bắt trở về, tuy rằng có cảm tạ, nhưng cảm thấy đó là lẽ đương nhiên.
Đó là lẽ đương nhiên a……
Tô Từ nghiêng đầu, nhìn sang đôi đồng tử màu vàng gần trong gang tấc, chỉ cảm thấy thật sâu áy náy.
Một con dã thú cũng biết rõ nhất định phải đem chiến lợi phẩm giữ lại một
nửa cho nàng vì nàng đã có ra lực giết con mồi, mà nàng… mỗi lần ăn thịt con mồi của Tiger, lại có từng nghĩ qua như vậy sao?
“Tiger,
ngươi làm ta cũng không còn mặt mũi nhìn ngươi rồi.” Tô Từ nhìn mặt
Tiger, cũng không lo lắng nó có tức giận hay không mà cắn nàng, dùng lực nhu hai cái.
Tiger chỉ là ừng ực kêu trong cổ họng, chân trước
lại bắt kéo một chút thịt nướng cháy đen, Tô Từ lau hết lệ trên khóe
mắt, lớn tiếng nói: “Biết rõ… biết rõ.”
Sau đó rút ra chùy thủ
trên đùi mà nàng đã nhặt trở về, dùng lực chém xuống, cắt một miếng
thịt, lột ra phần bị cháy đen ném trên mặt đất, sau đó mới dùng chủy thủ cắt thịt nướng đấy đẩy về phía Tiger.
Tiger ừng ực một tiếng,
đầu chà tới đây, cúi đầu cắn thịt, cắn luôn cả phần thịt bị cháy đen,
ngay cả lông trắng bờ môi cũng bị lây dính màu đen.
Tô Từ thấy
Tiger ăn như vậy kinh ngạc ngẩn người, sau đó vội vàng kêu ngừng, dùng
chùy thủ đem phần cháy đen lột bỏ, mới tiếp tục cho Tiger động miệng.
Lúc này tốc độ ăn của nó nhanh cực kỳ, cổ họng lại khò khè khò khè kêu nhỏ, Tô Từ không khỏi lúc lắc đầu, cầm lấy khối thịt của chính mình bắt đầu
ăn.
Con dã thú này tuy rằng xem ra nanh ác, nhưng chất lượng
thịt lại dị thường non mịn, tuy rằng bị bảo tồn trong băng mấy ngày,
nhưng vẫn cảm thấy rất tươi mới.
Lại bởi vì lúc nướng thịt cơ hồ là dán kín, cho dù không bỏ muối, thịt chất bên trong vẫn làm cho người ta cảm thấy ngon miệng.
Tô Từ vừa ăn vừa nhìn Tiger mồm to cắn xé con mồi, sau đó đột nhiên nghĩ
đến, nơi này đã có sẵn lửa có thể nướng thịt, như vậy vì sao lúc trước
Tiger ăn thịt do nàng nướng lại tỏ ra mới lạ, hứng thú?
Rõ ràng tại nơi này, muốn ăn thịt nướng phi thường dễ dàng không phải sao.
…Nên sẽ không là cái tên đần độn này, cho tới nay cũng giống vừa rồi, ăn luôn cả con mồi bị nướng cháy đen đi!
Tò Từ càng nghĩ càng có khả năng này, nàng cầm lấy một khối thịt chưa lột sạch phần cháy đen thử bỏ miệng cắn một ngụm.
Cái phần cháy đen căn bản không thể gọi là thịt, mà phải gọi là bị cháy
sém. Cứ như vậy mà ăn hết, thật sự rất khó ăn. Tô Từ phun bỏ miếng thịt
trong miệng, lại nhìn sang Tiger.
Nếu như nàng là Tiger, cũng tình nguyện không ăn cái loại thịt này mà ăn sống.
Tô Từ càng nghĩ càng muốn cười, lại duỗi tay xoa xoa Tiger đang ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn thịt.
Sau khi xong bữa ăn, Tô Từ tử tế đánh giá một vòng nơi này, bên trái là
băng, bên phải là hỏa, mà chỗ con đường nàng đang đứng đây là nơi triệt
tiêu băng – hỏa.
Tô Từ nuốt nuốt nước miếng, hai mắt sáng lên rất nhiều.
Có nơi này, nàng còn sợ gì mùa đông sẽ bị chết cóng, còn sợ gì bọn người Chu Lập sẽ tìm tới đây!
Căn bản không đoán được Tiger sẽ mang nàng tới nơi như thế này, nên Tô Từ
không kịp chuẩn bị mang theo ba lô, trái cây ăn tráng miệng, thậm chí
không có nước, Tô Từ chỉ cảm thấy toàn thân không thư thái.
Đưa
mắt nhìn sang bông tuyết bên trái, Tô Từ lúc lắc đầu, không có cái dũng
khí đến thử độ đóng băng của nó, nàng vỗ vỗ Tiger đang liếm miệng, liếm
chi trước, quyết định trở về.
Lúc đứng dậy, Tô Từ đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Nơi này là sâu trong lòng đất, ánh mặt trời căn bản không chiếu tới, nhưng
là nơi này có nguồn sáng nha — Tô Từ hồi tưởng một chút,