
o đại, tỷ đem ta đi cùng đi, Hoa Nguyên nguyện làm thiếp thân cung nữ của tỷ! Lão đại không nhớ mấy chuyện trước kia trong cung, bên người nên có một người tri tâm chứ?” Nghe thấy Tiểu Tiểu phải đi, Hoa Nguyên bất an
nói.
“Có thể đem theo cô đi sao?” Tiểu Tiểu nghĩ cũng đúng, Hoa
Nguyên trung thành với mình, trước kia nàng ta cũng là phi tử của Hoàng
thượng, mang theo nàng ta bên người lại có thể giúp mình suy nghĩ rất
nhiều chuyện.
“Có thể!” Hoa Nguyên cười khổ nói. Tước đi phong
hào, luân vi cung nữ, là có thể đi theo Tiểu Tiểu ra ngoài rồi. Hoàng
thượng cao cao tại thượng, đã từng cho mình biết bao hi vọng, biết bao
mộng tưởng, nhưng tất cả đều là hư hão, tất cả đều không phải là thật.
Thời gian một năm, sớm đã vỡ đi biết bao mộng tưởng , sớm đã chẳng chút
quyến luyến với hắn. Nhưng Lão đại, tỷ ấy vẫn đối xử rất tốt với mình,
cũng vẫn luôn chiếu cố đến mình, săn sóc cho tỷ muội trong lãnh cung. Tỷ ấy rất thông minh, nhưng lại không biết ứng biến trong cung, cứ để mình theo bên tỷ ấy, ở cùng tỷ ấy một thời gian đi
Tỷ ấy đã nói qua, sẽ đưa mình ra khỏi cung. Vậy thì cứ ở bên tỷ ấy, đợi tỷ ấy đưa mình ra khỏi cung cũng được!
“Được thôi, Hoa Nguyên, đợi ta hỏi Hỷ công công, bảo ông ta giúp. Ta đi trước đây, các cô bảo trọng!”
Đi tay không, Tiểu Tiểu cái gì cũng không mang theo, ở đây, ở tổng cộng
cũng chưa đến hai mươi ngày, thật không ngờ cứ như vậy mà đi. Quay đầu
lại, nhìn lại mấy nữ nhân trong lãnh cung một cái, trong mắt của họ, đều mang theo sự quyến luyến không nỡ xa rời.
“Yên tâm, ta sẽ không quên lời hứa hẹn với các cô đâu!”
Vẫy vẫy tay, là cáo biệt cuộc sống yên bình này; gật gật đầu, là ghi nhớ
lời hứa đã từng hứa với họ. Lúc quay đầu, mắt sớm đã ươn ướt, bởi vì,
bọn họ từng thật lòng đối xử tốt với mình.
*
‘Lâm Tiên
cung’ – một cái tên rất khác biệt, chỉ riêng hai chữ Lâm Tiên thôi, đã
nói lên thân phận của nữ nhân sống trong cung này. Chỉ có phi tử được
sủng, có quyền có thế, viện tử mới có thể mang theo chữ ‘cung’, mà nếu
như tên của cung điện có liên quan đến tên của phi tử, cũng có thể nhìn
ra được sự sủng ái của Hoàng thượng dành cho vị phi tử này.
Cười
trào phúng, bài tập làm thêm này Hoàng thượng làm thật tốt. Một nữ nhân
hắn chán ghét mà làm tới nước người ngoài hiểu lầm thành sủng phi của
hắn, đây cũng nói lên tâm kế của đế hoàng.
“Nương nương!”
Bước vào cửa lớn của ‘Lâm Tiên cung’, trong viện sớm đã có hơn mười cung nữ, thái giám quỳ sẵn, Tiểu Tiểu hơi ngây ra một lúc, không ngờ Hoàng
thượng còn sắp xếp nhiều hạ nhân hầu hạ mình đến vậy! Không tệ không tệ!
“Đứng dậy đi!” Chắc nói thế này thì phải? Tiểu Tiểu quên rồi, lúc trước hình
như Hoàng thượng chỉ phất phất tay, nhưng nàng cảm thấy bọn họ cứ luôn
cúi đầu, làm sao mà biết nàng phất tay hay chưa? Nên nói với họ một
tiếng mới đúng, đó là sự tôn trọng người khác.
Hai cô nương mười lăm mười sáu tuổi đứng dậy, đi đến bên Tiểu Tiểu, kích động đến nỗi nước mắt ầng ậc:
“Nương nương, cuối cùng người đã trở về rồi!”
Tiểu Tiểu trợn mắt, cái gì gọi là cuối cùng đã trở về rồi? Nàng căn bản
không muốn trở về được không hả? Nhưng chẳng qua bọn họ chỉ có lòng tốt, chí ít thì nước mắt này không phải là giả chứ nhỉ?
“Ừ, vào phòng rồi nói sau!” Quay đầu nhìn mấy công công tùy hành kia một cái, công công cúi đầu lui ra ngoài.
Thì ra, đây mới là nơi mà phi tử tam phẩm ở, mặc kệ Hoàng thượng có ghét
Thủy Tiên kia ra sao, nhưng nhìn chỗ mà nàng ta ở, đúng thật không tệ.
Đánh giá xung quanh phòng một lượt, nhìn thấy vật thuận mắt Tiểu Tiểu
cầm lên xem tỉ mỉ, hai cung nữ phía sau cũng chẳng thấy có gì lạ, bọn họ chỉ nghĩ rằng đã rất lâu nương nương không trở về, xem xem tất cả mọi
thứ ở đây có thay đổi hay chưa mà thôi.
“Nương nương, đồ vật
trong cung đều là những thứ trước kia nương nương thích, chúng nô tỳ vẫn luôn quét dọn sạch sẽ, trước giờ chưa từng sờ lung tung…”
Một cung nữ cười lấy lòng, Tiểu Tiểu quay đầu lại, nhìn hai cung nữ xa lạ kia, hỏi:
“Nha hoàn hôm trước theo ta về thăm người thân kia đâu rồi?”
Tiểu Tiểu tuy mơ hồ, nhưng có thể biết hai nha hoàn đằng sau kia nàng tuyệt
đối chưa từng gặp qua, mà nha hoàn có thể theo Thủy Tiên về nhà kia, nói lên rằng nha hoàn kia có địa vị trong lòng Thủy Tiên. Theo lý mà nói,
hẳn là nàng ta phải nên ở trong cung đợi mình mới đúng.
“Nương nương, người nói Tinh Nhi à?” Một trong số cung nữ nhỏ giọng hỏi.
“Ừ, nàng ta đâu?” nàng ta gọi thế nào thì gọi thế ấy vậy, dù sao thì Tiểu Tiểu cũng chẳng biết tên của nàng ta.
Hai người quay lại nhìn một cái, một trong số đó cười nói: “Nương nương,
Liên phi nương nương thấy Tinh Nhi lanh lợi, muốn nàng ta qua đó hầu hạ. Nếu như nương nương muốn Tinh Nhi, có thể nói một tiếng với Hoàng
thượng hoặc là Liên phi nương nương…”
Nói với Hoàng thượng? Thế
thì thôi vậy, tên nam nhân kia vốn nhìn Tiên phi không thuận mắt, trốn
hắn còn không kịp, ai lại ăn no rửng mỡ đến tìm hắn chứ? Nhưng hai nha
hoàn này có gì đó không đúng, lúc nhìn mình, cảm giác như có chút coi
thường mình. Không phải chứ, chẳng phải chỉ ngồi ngâ