
gả cho người,
những chuyện nàng làm đều là do chính nàng tự nguyện, không liên can đến người khác. Nàng sẽ chăm sóc mình thật tốt, cậu không cần lo cho nàng.
Thư cho Chử Đường, nàng bị nói mình nhận hôn ước là do bị ép buộc, thế gian có nhiều cô gái tốt hơn nàng, xứng với hắn hơn nàng.
Ninh Nhi ước chừng, sau khi mình chạy trốn, Chử gia có lẽ sẽ làm ầm ĩ. Nhưng bọn họ vốn đuối lý từ đầu, như thế cũng coi như hòa nhau, hôn ước cũng
sẽ sảng khoái mà triệt tiêu, đồ cưới cũng sẽ được trả cho cậu.
"Là ta quá tùy hứng." Nàng nhẹ nhàng nói, "Ta biết sai rồi, ta muốn về nhà."
"Ngươi không sai." Tiêu Vân Khanh nói: " suy nghĩ cho kỹ, mọi người đều sẽ đem lợi ích của mình làm đầu, cậu ngươi gả ngươi cho Chử lang thì chẳng lẽ
không từng cân nhắc qua?"
Ninh Nhi lắc đầu: "Đó không phải là ý của cậu ta."
Ánh mắt Tiêu Vân Khanh thâm trầm, một chốc hắn quay sang Chử Đường, nói: "Công tử, ta có lời muốn nói với Đỗ nương tử."
Chử Đường nhìn bọn họ, gật đầu nói: "Ta chờ ở trong đình." Dứt lời, đứng dậy đi.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Tiêu Vân Khanh và Ninh Nhi.
"Nói đi, ngươi vì sao không chịu đi theo ta." Tiêu Vân Khanh lạnh nhạt nói,
"Đừng nói là vì cậu ngươi, ngươi không phải là người hay thay đổi."
Ninh Nhi cắn cắn môi, biết không thể gạt được, nói: "Tiêu Lang, vì sao ngươi lại giúp ta?"
Tiêu Vân Khanh bật cười: "Vì sao? Đương nhiên là chỉ vì ngươi và Trí Chi."
"Không hoàn toàn" Ninh Nhi lắc đầu, "Tiêu Lang, lúc ngươi cứu Chử lang thì ta
với ngươi chẳng qua chỉ mới vừa quen biết. Ngươi cứu hắn thì đã nghĩ tới hôm nay. Hiện giờ, thoạt nhìn thì là ngươi giúp chúng ta, nhưng trong
tay ngươi có ta, Chẩn lang quay lại, chính là phải mang ơn ngươi. Ngươi
vẫn muốn Chẩn lang quay về Trường Phong đường, Chẩn lang trọng tình
nghĩa, hắn thiếu ngươi nhân tình này, sẽ không cự tuyệt ngươi."
Tiêu Vân Khanh chăm chú nhìn nàng, vẻ mặt bất định.
Qua một hồi lâu, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, thở dài: "Ta sớm nên biết, Ninh Nhi tiểu nương tử không dễ bị lừa gạt như vậy."
Ninh Nhi nhìn hắn, mắt đỏ lên: "Tiêu Lang, ta biết ngươi làm chuyện này
không chỉ vì mình, cũng là vì ta cùng Chẩn lang. Nhưng Chẩn lang vì ta,
một lòng muốn quay về chính đạo, quay về nhà tộc thúc hắn lạc tịch, lại
đi ghi danh nhập ngũ, sau đó bại lộ. . . . . ." Nàng nghẹn ngào, nước
mắt vòng quanh, "Tiêu Lang, nếu không phải vì ta, chàng sẽ không rơi vào hoàn cảnh như vậy, hôm nay chàng thật vất vả mới có thể yên ổn một
chút, ta sao lại nhẫn tâm để chàng vì ta mà uổng công?"
"Đó là
thứ nhất." Ninh Nhi lau nước mắt, "Thứ hai, ta lúc đó đã từng muốn đi
theo chàng bỏ trốn, nhưng Chẩn lang không muốn, chàng nói muốn đường
đường chính chính cưới ta, không để người đời chê cười ta. Chuyện hôm
nay, nếu như chàng muốn thì một năm trước chúng ta đã cùng nhau đi xa
chân trời, cần gì phải đợi đến hôm nay?"
Tiêu Vân Khanh nghe nàng nói, cứng lưỡi im lặng.
"Tiêu Lang, " tiếng Ninh Nhi thật nhỏ, "Ngươi để cho ta trở về thôi, ta lúc
trước muốn chạy trốn, quả thật là tùy hứng, ta không muốn cô phụ tấm
lòng của cậu ta, càng không muốn cô phụ Chẩn lang. . . . . ."
Đang nói, ngoài cửa chợt truyền đến âm thanh rối loạn ầm ĩ.
"Vị lang quân này, không thể đi vào. . . . . ."
"Tránh ra! Chử Đường! Biểu muội ta ở đâu?" tiếng Tiết Đình tức giận quát lên, hai người nghe được đều giật mình.
Ninh Nhi đứng dậy, nhìn về trước cửa, một chút sau, Tiết Đình sải bước xông vào.
Hắn nhìn thấy Ninh Nhi, nhíu mày rồi liếc về phía Tiêu Vân Khanh, ánh mắt trở nên sắc bén, đề phòng.
"Đây là người nào?" Hắn quay lại nhìn Chử Đường ở sau lưng, lạnh lùng hỏi.
Vẻ mặt Chử Đường lúng túng mà bất đắc dĩ.
"Lạc Dương Tiêu Vân Khanh." Tiêu Vân Khanh vẻ mặt trấn định đáp lời, hắn
nhìn Tiết Đình cười cười, "Vị này chính là biểu huynh của Ninh Nhi tiểu
nương tử sao?"
Tiết Đình khẽ cau mày, lại không để ý tới, nói với Ninh Nhi: "Theo ta trở về." Dứt lời, kéo tay Ninh Nhi lôi nàng ra bên ngoài.
Mới đi được hai bước, Tiêu Vân Khanh chậm rãi nói: "Từ từ đã." Lời nói vừa
dứt, bên ngoài chợt xuất hiện mấy người, tay cầm đao, ngăn ở trước cửa.
Tiết Đình thấy tình thế không ổn, nhìn về phía Tiêu Vân Khanh, cười lạnh:
"Thế nào, ngươi muốn cậy mạnh cướp đoạt con gái đàng hoàng sao?"
"Trắng trợn cướp đoạt con gái đàng hoàng chính là Túc hạ." Tiêu Vân Khanh
không chút hoang mang, "Đỗ nương tử là thê tử chưa cưới của Chử Đường,
đang theo Chử Đường trở về Lãng châu, đã được cha mẹ Túc hạ đồng ý, Túc
hạ hôm nay đem nàng mang đi, việc đến tai quan phủ, người bị trị tội
chính là Túc hạ."
Tiết Đình nổi giận, tay cầm vào chuôi đao, Ninh Nhi liền kéo tay áo hắn: "Biểu huynh, muội theo huynh về."
Tiết Đình sửng sốt.
Ninh Nhi nhìn về phía Tiêu Vân Khanh, "Tiêu Lang, lời mới rồi ta đã nói xong, để cho ta đi đi."
Tiêu Vân Khanh ánh mắt phức tạp, một lát hắn hỏi thật nhỏ: "Ngươi đã quyết định rồi?"
Ninh Nhi gật đầu: "Quyết định rồi."
Tiêu Vân Khanh nhìn nàng chằm chằm, thở dài, giơ tay lên.
Những người bên ngoài liền tránh đi.
Tiết Đình đầy mặt kinh ngạc.
Lúc này,