
dùng cho chiến tranh đều được chuẩn bị đầy đủ. Tiết Đình cùng Sử Đồ
thương nghị, người Thổ Phồn dùng mũi tên thô, mà binh lính nhà Đường sử
dụng mũi tên nhỏ khả năng bắn trúng lớn hơn. Hiện giờ không giống như
lúc tập luyện, phải tận lực tiết kiệm, để phòng khi đại chiến không còn
gì để dùng. Bọn họ phân công nhân thủ, thu thập mũi tên của Thổ Phồn,
dùng để đánh trả. Các thương nhân trốn vào thành tị nạn lúc trước cũng
được sắp xếp làm việc. Ai có thể đánh thì xung quân, không thể đánh thì
làm những chuyện cần vụ phía sau.
Mặt trời dần dần lặn xuống, trong thành nấu cơm, khói bếp cùng khói báo động xen lẫn, xung quanh đều là mùi lửa khói.
Tiết Đình bị thương ở trên thành chạy đi chạy lại hơn nửa ngày có chút không chịu nổi. Sử Đồ thấy hắn mệt nhọc, khuyên hắn đi nghỉ ngơi trước, khi
có chuyện sẽ tìm hắn thương nghị.
Tiết Đình nhìn dưới thành một
chút, binh lính Thổ Phồn vẫn tốp năm tốp ba bắn tên, mặc dù có chút dự
cảm xấu nhưng biết được nếu cậy mạnh chống đỡ thì lại càng hỏng bét, hắn chỉ phải đồng ý, đi xuống.
Tiết Đình quay về trạch viện nhưng không thấy Ninh Nhi.
"Nương tử. . . . . . Nương tử lúc trước giúp một tay chăm sóc người bị thương, hiện giờ lại đi giúp làm cơm, bọn ta không ngăn được." Người hầu ấp úng nói.
Tiết Đình giật mình vội vàng đi xem, quả nhiên, trong nhà
bếp, Ninh Nhi đang giúp lấy gạo, mặt vì bị chiếu nắng hơi hồng hồng,
nước dính ướt ống tay cùng váy áo của nàng, nàng lại hồn nhiên như không biết.
Thấy Tiết Đình tới, nàng tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Huynh tới nơi này làm cái gì?"
Tiết Đình vừa bực mình vừa buồn cười, "Chút hơi sức của muội có thể giúp cái gì, trở về đi!"
Ninh Nhi không phục nhìn hắn, vẻ mặt uất ức: "Sao lại không thể, muội giúp được rất nhiều, rất bận rộn. . . . . ."
"Lang quân nói lời này không đúng rồi, " thị tỳ ở bên cạnh nói giúp nàng,
"Nương tử mới vừa giúp tướng sĩ bị thương băng bó, còn chuẩn bị cơm
canh, mọi người đều khen không dứt đấy."
"Lang quân là phu quân
của vị tiểu nương tử này?" Đầu bếp ôm một đống củi đi tới khen, "Hiền
huệ như vậy, lang quân thật có phúc lớn!"
Tiết Đình mỉm cười, nhìn về phía Ninh Nhi, nàng cũng nhìn hắn, khuôn mặt hồng hồng có vẻ bướng bỉnh.
Tiết Đình muốn nói, bất ngờ, một hồi choáng váng xông tới, thân thể hắn hơi lung lay một chút.
"Biểu huynh!" Ninh Nhi liền đưa tay cho hắn vịn.
Tiết Đình đứng vững, nhìn nàng, mệt mỏi cười cười: "Hiền huệ tiểu nương tử,
thân thể ta không tốt, có thể làm phiền tiểu nương tử đỡ đi một đoạn
đường hay không?"
Mọi người đều cười.
Ninh Nhi thẹn thùng, vội vàng gật đầu, đưa giá gạo trên tay cho thị tỳ, đỡ Tiết Đình trở về.
"Cảm thấy choáng váng à?" Nàng khoác cánh tay Tiết Đình lên vai mình, khẩn trương hỏi.
"Khá hơn rồi." Tiết Đình dựa vào bả vai nàng, cảm thụ cơ thể mềm mại của
nàng, tâm tình nhộn nhạo. Hắn nhìn về phía mặt trời đang lặn, khóe môi
không khỏi cong lên, những tiếng ồn ào huyên náo ngoài kia hình như cũng trôi đi xa.
Trời chiều, mỹ nhân, đại mạc.
Cùng người Thổ Phồn tử chiến một trận, cuộc đời này của hắn, ước chừng cũng không có gì hối tiếc nữa.
Vị quân sĩ hiểu y
thuật lại được mời tới giúp Tiết Đình đổi thuốc. Nhưng tay của hắn cũng
bị thương, Ninh Nhi liền băng bó vết thương cho hắn. Quân sĩ vừa nhìn
vừa khen ngợi Ninh Nhi băng đẹp mắt. Ninh Nhi thấy hắn lại sắp không
nhịn được nói nhiều, sợ hắn quấy rầy Tiết Đình, vội tìm lý do mời hắn ra ngoài.
Tiết Đình ăn chút thức ăn, nằm ở trên giường, nhìn thấy dáng vẻ bận bịu của Ninh Nhi thì mỉm cười.
Ninh Nhi quay đầu lại thấy, ngẩn ra: "Biểu huynh cười cái gì?"
"Cười hiền huệ tiểu nương tử."
Ninh Nhi thẹn thùng, lại tỏ vẻ quật cường nói: "Biểu huynh, ta cũng là người lớn, huynh bị thương còn phải bận rộn, nếu ta khoanh tay đứng nhìn
chẳng phải thành gánh nặng sao?"
Tiết Đình ngạc nhiên nói: "Muội sao lại là gánh nặng?"
Ninh Nhi nhìn hắn chằm chằm: "Huynh không để cho muội giúp một tay, muội chính là."
Ánh mắt Tiết Đình chớp động nhìn nàng, không cùng nàng cãi cọ. Một lát, hắn cười ôn hòa: "Đúng, muội là người lớn nên giúp một tay."
Ninh Nhi không ngờ Tiết Đình đột nhiên đổi ý, ngẩn ra.
Tiết Đình lại nằm xuống nói: "Ta muốn ngủ một giấc." Nói xong, nhìn nhìn nàng, "Ninh Nhi, muội ở đây với ta, được chứ?"
Ninh Nhi nhìn hắn, thuận theo gật đầu: "Ừ." Dứt lời, ngồi vào bên cạnh, "Muội sẽ ở đây chăm sóc huynh."
Tiết Đình cười cười, thỏa mãn nhắm mắt lại.
Có Ninh Nhi làm bạn, Tiết Đình ngủ một giấc rất sâu.
Khi hắn bị một loạt tiếng huyên náo đánh thức đã là tảng sáng, mình hẳn đã
ngủ suốt đêm. Tiết Đình nhớ ra bên ngoài thành còn có một đám người Thổ
Phồn, ngay lập tức tỉnh táo trở lại.
Ở bên cạnh, Ninh Nhi đang ngủ say sưa, nàng gục xuống bàn, lộ ra nửa bên mặt, yên tĩnh mà an nhiên.
Tiết Đình nhìn nàng một lát rồi đứng dậy.
Vết thương vẫn còn đau nhưng hắn cẩn thận không làm ra một chút tiếng động
nào, đem chăn trên người nhẹ nhàng đắp lên cho Ninh Nhi, rồi đi ra cửa.
Gió sớm lành lạnh, trên tường thành Sử Đồ cả đêm không nghỉ ngơi.
"Binh lính Thổ Phồn quả nhiên đang đợi viện quâ