Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325164

Bình chọn: 8.00/10/516 lượt.

ân mã đang đuổi Phiên binh trốn chạy, người

cầm đầu cả người mặc áo giáp, chỉ có thể nhận ra trong tay cầm một thanh Trường Đao thông thường nhưng dụng đao có hồn, một đường chém giết, thế như chẻ tre.

Tiếng trống dồn dập, mặt trời dần dần lên cao, trên chiến trường thắng bại đã rõ ràng.

Lính Thổ Phồn bị bắt hơn một ngàn, còn lại bị giết hoặc chạy trốn.

Gió vù vù thổi qua ngoài thành Dương Mộc, xác chết ngổn ngang khắp nơi.

Mấy quân sĩ ở lại kiểm tù binh, bất chợt có người cất tiếng: "Vị huynh đệ

này, vết thương này ai buộc cho ngươi, nhìn thật khác lạ."

Quân

sĩ bị hỏi ngẩn người, nhìn lại thấy người hỏi là một thanh niên, da rám

nắng, để râu rậm rạp nhưng vẫn có thể nhìn ra được gương mặt anh tuấn và đôi mắt sắc bén.

"A, cái này a, " quân sĩ cười cười, "Đây là lúc trước ta thủ thành bị thương được một vị tiểu nương tử trong thành băng bó cho."

"Tiểu nương tử?" Người thanh niên ngẩn ra, hỏi: "trong thành này có nữ tử?"

"Có a, lúc trước cùng một vị đại quan tị nạn tới, hình như họ Đỗ. . . . . ."

Một từ cuối cùng kia vừa ra ngoài, ánh mắt người thanh niên trong nháy mắt giống như đốt lửa, lập tức bước đến gần.

"Họ Đỗ?" Người thanh niên nhìn hắn, giọng nói như có chút kích động, "Nàng hôm nay còn ở trong thành không?"

"Vẫn ở. . . . . ." Quân sĩ nghi ngờ nhìn hắn, "Ở trong hậu viện phủ nha."

Lời nói vừa dứt, người thanh niên đã chạy đi.

Quân sĩ có chút nóng nảy, hướng bóng lưng hắn hô to: "Ai. . . . . . Này! Đó

chính là nữ quyến nhà đại quan! Ngươi dám trêu chọc nàng, cẩn thận tánh

mạng!"

***

Viện quân tới, Ninh Nhi cũng không phải chạy khỏi thành, bị mang về trong viện.

Sợ bóng sợ gió một hồi, nàng và thị tỳ đều vui đến phát khóc.

Nàng cởi áo giáp nặng nề ra, lại lo lắng cho Tiết Đình nên muốn đi ra cửa tìm hắn nhưng người hầu không đồng ý.

"Để cho ta đi đi." Ninh Nhi đứng ở trước cửa nói với người hầu, "Bây giờ đã đánh trận xong rồi, sẽ không có việc gì."

"Không thể a nương tử." Người hầu bối rối vò đầu, "Nương tử lúc trước cố ý

muốn đi giúp việc, lang quân đã mất hứng, hôm nay nương tử đi rồi, tiểu

nhân ăn nói thế nào với lang quân đây?"

Ninh Nhi chu miệng, đang

suy nghĩ làm thế nào để tìm được Tiết Đình, bất chợt, nàng phát hiện ra

cách đó không xa một người yên tĩnh đứng.

Nàng nhìn lại, một cái chớp mắt, ánh mắt dính chặt vào người đó.

Ánh sáng mặt trời chiếu xuống tường thành, phát sáng. Người đến người đi ồn ào, huyên náo.

Nhưng trong mắt hai người đang đứng xa xa nhìn nhau dường như trong trời đất chỉ có người đang đứng nhìn mình kia.

Ninh Nhi mở to hai mắt, nhìn người đó đi về phía mình, há hốc mồm, cái gì cũng nói không ra được.

Tim cơ hồ dừng lại, cổ họng nghẹn lại, vừa chua vừa chát, vừa vui vừa buồn.

Người hầu thấy nàng hướng người nọ đi tới, không rõ chân tướng, muốn ngăn

trở, lại bị Ninh Nhi đẩy ra, chạy như bay về phía người đó.

—— Chàng. . . . . . Chàng phải đi đâu? Đi bao lâu?

—— không biết bao lâu. Ninh Nhi, ta muốn đi kiếm một chút công danh rồi trở về, đường đường chính chính cưới nàng.

Nước mắt trào ra, Ninh Nhi nhào vào trong lòng hắn.

Khôi giáp cứng rắn nhưng khi đôi cánh tay vững vàng ôm chặt nàng, Ninh Nhi

cảm nhận được sự ấm áp từ lồng ngực truyền đến, trong hô hấp tràn đầy

hơi thở nàng nhung nhớ đã lâu.

"Chẩn. . . . . . Chẩn lang. . . . . ." Ninh Nhi nghẹn ngào gọi không nên lời, nàng cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, e sợ đây chỉ là một giấc mộng, "Là chàng này. . . . . .

Thật là chàng sao?"

"Là ta. . . . . ." Thiệu Chẩn nói giọng trầm thấp, hơi run rẩy nhưng đúng là giọng nói quen thuộc, "Là ta, Ninh Nhi. . . . . ."

Bầu trời trong xanh, gió nhè nhẹ thổi qua, hai người ôm nhau thật chặt, bóng dáng dưới ánh mặt trời kéo ra thật dài.

"Lang quân. . . . . ." Cách đó không xa, người hầu do dự nhìn Tiết Đình.

Tiết Đình nhìn bên kia, ánh mắt bình tĩnh, một lúc sau, lạnh nhạt nói: "Trở về đi." Dứt lời, đi vào trong sân.

Mới đi được hai bước, một cơn choáng váng xông tới, hắn ngã xuống đất. Bên

sườn, máu đỏ sậm thấm ướt áo bào. Hắn tự giễu cười một tiếng.

Ngươi sớm nên hiểu, đây là mộng đẹp đơn phương của ngươi.

Ngươi thua.

Tiết Đình thở dài một hơi, nhìn bầu trời dần dần mờ mịt, cảm thấy thân thể thật nhẹ nhàng.

Nếu như chỉ là mộng, bỏ đi những lo được lo mất trước kia cũng chưa chắc đã không tốt. Tiết Đình cảm giác mình mơ một giấc mơ rất dài.

Ánh sáng lấp lóa, giống như lá cây lay động dưới bầu trời, lại giống như ánh nắng lấp lánh trên mặt nước.

Có tiếng “tức tức” truyền vào tai, hình như là một con chim đang ồn ào.

Tiết Đình giật giật mí mắt, mở mắt ra, không quen với ánh sáng, hắn vội vã nheo mắt lại.

"Biểu huynh!" tiếng Ninh Nhi vui mừng vang lên, hắn cố sức mở mắt nhìn, gương mặt Ninh Nhi xuất hiện ngay trước mặt.

Ninh Nhi nhanh chóng mang một chén nước tới, cẩn thận nâng đầu, đem miệng chén kề vào môi hắn.

Tiết Đình rất khát, uống liền hai chén mới cảm thấy đủ.

"Ta. . . . . . Ta ngủ bao lâu rồi?" Tiết Đình cử động thân thể, cảm thấy cơ

thể cứng ngắc cực kì. Ninh Nhi vội vàng ngăn hắn, nói: "Biểu huynh đã

ngủ một


XtGem Forum catalog