
i: "Thạch Kỵ Tào đến vừa đúng lúc, bọn ta đang muốn đi thăm Tiết Quan Sát Sứ, không bằng cùng đi đi."
Thiệu Chẩn biết chức vụ của Tiết Đình, nghe Sử Đồ nói như vậy, cũng vừa đúng ý, liền cùng đi với bọn họ.
Tiết Đình ăn chút thức ăn, lại nằm nghỉ ngơi một hồi thì nghe người hầu bẩm
báo đám người Vương Lâm tới thăm, hắn lập tức ngồi dậy.
Ninh Nhi
lo lắng thương thế của hắn muốn ngăn cản, Tiết Đình lại lắc đầu nói:
"Không sao đâu." Rồi để cho người hầu sửa sang lại trang phục cho mình,
mời bọn họ đi vào.
Ninh Nhi tránh ra bên ngoài, mới ra khỏi hành
lang bất chợt nhìn thấy mấy người đang bước vào cửa chính, trong đó có
người mà nàng thương nhớ, trong đầu như nổ mạnh một tiếng.
Thiệu
Chẩn đi sau lưng Sử Đồ cũng nhìn thấy Ninh Nhi. Mặc dù không thể giáp
mặt nhưng ánh mắt chạm nhau, lòng hắn liền yên ổn lại.
Đó không phải là mộng, nàng đang ở đây.
Thiệu Chẩn khẽ mỉm cười với nàng, theo mọi người bước vào phòng.
Tiết Đình mặc dù trẻ tuổi, nhưng chức quan so với Vương Lâm lại cao hơn.
Thấy hắn muốn đứng dậy, Vương Lâm vội vàng tiến lên giữ lại: "Quan Sát
Sứ đang bị thương không cần đứng dậy."
Tiết Đình nói vài câu
khiêm tốn rồi ngồi ở trên giường cùng mọi người làm lễ ra mắt. Khi hắn
thấy Thiệu Chẩn, ánh mắt khẽ ngưng lại.
"Đây là Kỵ Tào thuộc hạ
của Kim Sơn Phó Đô Hộ Bùi Hành Kiệm, họ Thạch tên Chân." Vương Lâm giới
thiệu, "Khi biết Dương Mộc gặp nạn thì Bùi Phó Đô Hộ đang ở Yên Kỳ, ngài sai Thạch Kỵ Tào tới cứu viện. Thạch Kỵ Tào dẫn 100 tinh kỵ đi trước,
đánh úp các đồn canh bên ngoài Dương Mộc đốt lửa báo tin, lại chặt đứt
hậu viện của quân địch. Như vậy viện quân của ta mới có thể thuận lợi
tiến tới, lần này Thạch Kỵ Tào chính là công đầu."
Tiết Đình nghe lời này, nhìn về phía Thiệu Chẩn, mỉm cười: "Thạch Kỵ Tào thật anh dũng hơn người."
"Quan Sát Sứ quá khen." Thiệu Chẩn làm như không thấy ánh mắt phức tạp của Tiết Đình, khiêm tốn thi lễ, lạnh nhạt nói.
Hàn huyên một phen, Vương Lâm nói: "Không biết Quan Sát Sứ tiếp theo muốn đi đâu?"
Tiết Đình nói: "Đến Yên Kỳ."
Vương Lâm gật đầu: "Quan Sát Sứ trong người có thương tích, cứ ở lại tĩnh
dưỡng mấy ngày. Ta lưu lại một ngàn binh lính hộ vệ sẽ không có gì đáng
ngại."
Tiết Đình lắc đầu: "Ta tốt hơn vẫn là theo Đô hộ cùng đi.
Quân y vừa mới đến xem, vết thương không có gì cản trở. Hôm đó là do vất vả quá độ mới ngất xỉu thôi." Hắn cảm thấy ánh mắt Thiệu Chẩn chiếu
tới, lạnh nhạt nói, "Vả lại trong thành này, thường ngày chỉ chứa được
năm sáu trăm quân, quá nhiều người ở lại đây, ngoài phát sinh phiền
toái, cũng là không hợp quy củ."
"Chuyện này. . . . . ." Vương Lâm cùng Sử Đồ nhìn nhau, đều có chút do dự.
Lúc này, bên ngoài có người hầu thông báo, nói Kim Sơn Phó Đô Hộ Bùi Hành Kiệm có văn thư gửi tới.
Vương Lâm mở văn thư xem một chút, sắc mặt mừng rỡ, cười nói: "Bùi công quả nhiên thông hiểu!"
Tiết Đình cùng Sử Đồ đều tỏ vẻ chờ đợi.
"Bùi công nói đang muốn tiến về Đại Đô Hộ phủ, cũng cùng đường với Tiết Quan Sát Sứ, ngài hiện tại ở Yên Kỳ chờ Tiết Quan Sát Sứ." Dứt lời, nhìn
sang Thiệu Chẩn, "Lần này, còn phải khổ cực Thạch Kỵ Tào, hộ tống Quan
Sát Sứ tới Yên Kỳ."
Tiết Đình trong lòng chợt động.
Hắn nhìn Thiệu Chẩn, thấy Thiệu Chẩn đang hành lễ vâng mệnh, khi ngẩng đầu lên nhìn hắn thì ánh mắt vô cùng thản nhiên.
Thành Dương Mộc rất nhỏ, không chứa được quá nhiều người. Ban đêm, rất nhiều
quân sĩ ở ngoài thành dựng lều ngủ, từ trên tường thành nhìn xuống, từng đống lửa chạy dài.
Kể từ lúc Thiệu Chẩn theo những người kia rời đi, Ninh Nhi đợi mãi cũng không thấy chàng tới tìm nàng.
Trong lòng mất mát, nhưng nàng hiểu, mình dù muốn gặp chàng đến thế nào cũng
không thể tùy tiện đi tìm. Hôm đó, những người hầu cùng tỳ nữ nhìn thấy
nàng cùng Thiệu Chẩn gặp gỡ đều bị Tiết Đình nghiêm lệnh bắt giữ kín. Mà trước khi đến Tây Vực, Tiết Đình đã từng đã cảnh cáo nàng, thân phận
của Thiệu Chẩn không thể bại lộ. Hôm nay Thiệu Chẩn tuy đã vào tịch
nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.
"Chớ nhìn, hắn sẽ không tới." tiếng Tiết Đình truyền đến, Ninh Nhi giật mình quay đầu lại.
Tiết Đình nửa nằm ở trên giường, trong tay cầm một cuốn sách, mắt lại đang nhìn nàng.
"Ai sẽ không tới. . . . . ." Ninh Nhi lầu bầu nói.
Tiết Đình cười nhạt: "Hắn còn phải hộ tống ta và muội đi Yên Kỳ, trên đường còn nhiều cơ hội lắm."
Ninh Nhi không đáp lời, một chốc, nàng nhìn hắn: "Biểu huynh, nếu ta chưa
từng thích Chẩn lang, huynh sẽ không ghét chàng có phải không?"
"Hả?" Tiết Đình ngẩn người.
"Biểu huynh mỗi khi nhắc tới Chẩn lang sẽ không nói lời tử tế, trước đây như
vậy, bây giờ cũng vậy." Ninh Nhi cau mày nói, "Chàng thật sự là người
tốt."
"Là người tốt, liền chứng minh cho ta xem." Hai mắt Tiết
Đình trầm tĩnh, "Để cho phụ thân ta vui lòng đồng ý cho cưới, đó mới là
người tốt."
Ninh Nhi bị những lời này làm nghẹn, tuy vẫn không phục, nhưng lại không biết phản bác thế nào.
Nàng ngồi một lát rồi nói một tiếng trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Tiết Đình nhìn bóng dáng nàng rời đi, có chút hối hận, ném sách qua một bên, ngửa mặt nhìn nóc nhà.