
Thật sự, mình mỗi khi nhắc tới Thiệu Chẩn, tâm hắn sẽ phập phồng không yên.
Sóng to gió lớn đều đã đi qua, sao vẫn còn mất bình tĩnh như thế?
Như thế chẳng phải càng chọc nàng ghét. . . . . .
Ninh Nhi bực mình Tiết Đình, buồn buồn nằm trên giường, một lúc lâu cũng không ngủ được.
Đêm khuya, bên ngoài đã an tĩnh, giường bên cạnh truyền đến tiếng thị tỳ
ngủ ngáy. Chợt, Ninh Nhi nghe có cái gì rơi vào cửa sổ, giống như trái
cây chín rơi xuống, nhẹ nhàng, một tiếng, hai tiếng. . . . . . Nàng mở
mắt, cẩn thận đứng dậy, đến phía trước cửa sổ nhìn một chút. Không có gì cả. Đang nghi ngờ, trên cửa lại truyền tới âm thanh tương tự. Ninh Nhi
vội nhẹ nhàng đi tới trước cửa, từ từ mở cửa ra.
Ngoài cửa, vẫn như cũ chẳng có gì cả.
Người hầu giữ cửa cũng đã đi ngủ, cửa viện lại mở ra, lộ ra một đường sáng.
Ban đêm có chút lạnh, Ninh Nhi im lặng cầm lấy áo lông khoác lên người, cẩn thận từng li từng tí đi ra ngoài.
Ra ngoài cửa viện, nàng thấy Thiệu Chẩn đứng bên cạnh một chiếc xe ngựa. Chàng thấy Ninh Nhi ra ngoài, nhướng mi cười một tiếng.
"Chẩn lang. . . . . ." Ninh Nhi kêu một tiếng nhỏ trong cổ họng, nhào vào ngực chàng.
Thiệu Chẩn ôm chặt nàng, hôn gương mặt của nàng, êm ái hết sức, giống như sợ làm hỏng da nàng.
"Nhiều người ta không tiện tìm nàng." Chàng nhỏ giọng giải thích.
Ninh Nhi gật đầu, vẫn tham luyến chôn ở trong ngực chàng.
Thiệu Chẩn nhìn xung quanh một chút, nói: "Ninh Nhi, chỗ này không phải chỗ
nói chuyện, chúng ta đi nơi khác, nàng ngồi lên xe đi."
Ninh Nhi thấy chàng chỉ vào chiếc xe bên cạnh. Đó là một chiếc xe ngựa, chở đầy cỏ khô.
"Đều là cỏ sạch ." Thiệu Chẩn nói, "Đi một chút là có thể ra ngoài."
Ninh Nhi tò mò hỏi: "Chàng dẫn ta đi đâu?"
Thiệu Chẩn cười, dưới ánh trăng, trên mặt chàng, một đôi mắt lóe ra tia sáng nghịch ngợm: "Dẫn nàng đi ngắm sao." Ngoài thành có đến mấy ngàn lính, cửa thành cũng không bị canh giữ nghiêm ngặt. Ban đêm, cửa thành vẫn mở để ra vào.
Ninh Nhi núp ở trên xe ngựa, trên người đắp một tầng cỏ khô, không nặng,
cũng không quá khó chịu. Nàng nghe có người nói: "Thạch Kỵ Tào, trễ như
thế còn đi đâu nữa?"
Thiệu Chẩn trả lời: "Mang một chút cỏ ra ngoài cho các huynh đệ sưởi ấm."
Ninh Nhi không nhúc nhích, cơ hồ ngừng hô hấp. Nghe Thiệu Chẩn không nhanh
không chậm hàn huyên, nàng chợt nhớ tới ngày trước, Thiệu Chẩn mang theo nàng dùng Điệp văn giả qua cửa thành, nàng cũng là giống như bây giờ
khẩn trương muốn chết.
Thiệu Chẩn không dám để cho Ninh Nhi chờ
quá lâu, ra khỏi cửa thành một đường không trì hoãn, đi tới một nơi hẻo
lánh, hắn nhìn xung quanh một chút mới dừng xe ngựa lại, gạt cỏ khô ra:
"Ninh Nhi?"
Lời còn chưa gọi xong, Ninh Nhi đã ngồi dậy, nhờ ánh
trăng, Thiệu Chẩn thấy nàng trên đầu cùng trên người khắp nơi đều dính
cỏ dài dài ngắn ngắn, không khỏi bật cười.
"Chàng còn cười. . . . . ." Ninh Nhi luống cuống tay chân sửa sang lại, ủy khuất trừng hắn,
nhưng đụng phải ánh mắt kia trong lòng lại không nỡ trách cứ.
Khuôn mặt nàng nhỏ nhắn nửa giận nửa cười khiến Thiệu Chẩn mê mẩn nhìn không chớp mắt.
"Có cỏ cũng rất đẹp mắt, coi như là đeo hoa, ha ha. . . . . ." Thiệu Chẩn
cười khúc khích, một lát, nhỏ giọng hỏi nàng, "Nàng biết cưỡi ngựa
không?"
"Cưỡi ngựa?" Ninh Nhi lúc này mới thấy bên cạnh một thân cây có một con ngựa đang đứng.
"Không biết cũng không sao." Thiệu Chẩn nói, cánh tay dài duỗi một cái, bế nàng lên.
Ninh Nhi hơi sợ một chút nhưng cũng đã lập tức ngồi vững trên lưng ngựa.
Thiệu Chẩn cũng xoay mình lên đi, dán sát phía sau nàng.
Chàng một tay ôm lấy Ninh Nhi, một tay nắm dây cương, nhẹ nhàng thúc vào bụng ngựa, "Đi!"
Con ngựa nghe lời bắt đầu chạy.
Ban đêm hoang nguyên rất lạnh. Sa mạc mênh mông, mặt trăng, bầu trời, ngàn sao cùng mặt đất giống như liền thành một thể.
Thiệu Chẩn không đi quá xa, nhìn ánh lửa doanh trại vẫn còn ở trong tầm mắt thì dừng lại.
Ninh Nhi đang nhìn bầu trời, hai mắt mở to.
Mặt trăng trên cao cũng không ngăn mất ánh sáng của ngàn sao. Vô số ngôi
sao tụ thành sông ngân hà chợt lóe chợt tắt giống như đang nháy mắt với
nàng. Đột nhiên, một ngôi sao rơi xuống, xẹt qua bầu trời. Ninh Nhi than một tiếng, vươn tay ra như muốn bắt lấy nó, nó lại tựa như giọt mưa
biến mất ở trong trời đêm.
Thiệu Chẩn nhìn nàng như vậy, không nhịn được mỉm cười, tràn đầy dịu dàng.
"Lạnh không?" Chàng hỏi, đem áo lông của Ninh Nhi kéo kín lại.
Ninh Nhi lắc đầu.
Thiệu Chẩn lại cảm thấy nơi này thật lạnh liền ôm nàng vào trong lòng.
Hiện giờ, giữa trời đất bao la, hai người đều cảm thấy có rất nhiều lời để nói, lại nửa câu cũng không nói ra được.
Thiệu Chẩn nhìn Ninh Nhi, ánh trăng trong sáng chiếu vào gương mặt nàng, gần
trong gang tấc, như ảo như thật. Nhưng xúc cảm ấm áp tràn đầy trong
lòng cùng với hơi thở nhẹ của nàng vô cùng chân thực. Thiệu Chẩn có chút hiểu, cảm thấy giống như đang trở lại năm ngoái ở Trường An, bọn họ cứ
như vậy kề cùng một chỗ, trò chuyện, nghe nhịp tim của nhau chỉ thế thôi đã thỏa mãn vô cùng.
Sóng lòng sôi sục, Thiệu Chẩn nhìn mái tóc hơi rối của Ninh Nhi lại