Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325070

Bình chọn: 8.5.00/10/507 lượt.

t phen đi."

"Đa tạ Công Thai." Tiết Đình vẻ mặt không biểu lộ gì, hành lễ, cáo từ.

***

Ninh Nhi là người thân của Tiết Đình, Vương Lâm đặc biệt sai vợ mình là Tào thị tiếp đãi.

Tào thị có khuôn mặt tròn, dáng vẻ hết sức hòa ái. Sau khi làm lễ ra mắt,

nàng tự mình đưa Ninh Nhi vào phòng, phân phó thị tỳ pha trà.

Ninh Nhi tính tình khéo léo, nói năng ngọt ngào, Tào thị rất hài lòng lôi

kéo tay của nàng thở dài nói: "Nhìn bộ dáng tiểu nương tử, thiếp liền

nhớ tới hai đứa trẻ trong nhà vẫn còn ở Trường An, cũng không biết khi

nào mới được gặp."

Ninh Nhi kinh ngạc, nói: "Phu nhân không mang đưa bọn họ tới đây sao?"

Tào thị lắc đầu, nói: "Làm sao được? Nam nhi còn phải đi học không thể

hoang phế; nữ nhi còn nhỏ, ở đây thủy thổ khắc nghiệt, ta nỡ lòng nào."

Nói xong, nàng nhìn Ninh Nhi, tán dương, "Nói ra thì tiểu nương tử thật

dũng cảm. Thiếp nghe nói Tiết Quan Sát Sứ là biểu huynh của nương tử,

đặc biệt dẫn nương tử tới du lịch?"

Ninh Nhi thẹn thùng, che giấu nói: "Thiếp vốn là muốn đi Sa châu bái Phật, biểu huynh không yên lòng

nên một đường dẫn theo tới đây."

"Tiết Quan Sát Sứ có lòng như thế, tiểu nương tử quả là người có phúc." Tào thị cười nói.

Ninh Nhi cũng cười cười. Thị tỳ mang dưa và trái cây tới, hai người vừa

thưởng thức, vừa tán gẫu. Ninh Nhi nói vài chuyện ở Trường An, Tào thị

nghe say sưa.

"Thiếp kể từ tới Yên Kỳ, đã lâu chưa được hàn huyên vui vẻ như vậy." Tào thị nói.

Ninh Nhi ngạc nhiên hỏi: "Ở đây không có gia quyến hay sao?"

Tào thị nói: "Cũng không có nhiều lắm, từ Trường An tới chỉ có một mình thiếp."

Ninh Nhi nghi ngờ không hiểu.

Tào thị mím môi: "Nương tử nhìn trên đường xem, có bao nhiêu người Trung

Nguyên mang theo gia quyến tới? Thiếp là vì trượng phu thân thể không

tốt, không yên tâm được mới tới đây. Nếu còn trẻ tuổi hơn thì đã lấy nơi này làm nhà, không trở về Trung Nguyên nữa."

Ninh Nhi trong lòng khẽ động, nhìn về phía Tào thị: "Không trở về Trung Nguyên, ở lại đây định cư cũng được sao?"

"Định cư?" Tào thị cười lắc đầu, "An Tây Tứ Trấn động binh không ngừng, người Trung Nguyên nếu không phải bất đắc dĩ, ai dám cư trú lâu dài? Muốn ở

cũng sẽ không đi xa như vậy, ở Sa châu hay Qua Châu ổn định hơn."

Ninh Nhi gật đầu, như có điều suy nghĩ.

Sau khi Tào thị rời đi, Tiết Đình cũng về tới.

Ninh Nhi vội vàng sai người hầu đi mời Lang trung, lại mang thuốc cùng đồ ăn lên.

Đi đường mệt nhọc, lại xã giao một lần, Tiết Đình xác thực mệt mỏi. Hắn

mới vừa nằm xuống giường, đã cảm thấy vết thương đau đớn dường như lại

phát tác, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.

"Biểu huynh, có đau lắm không?" Ninh Nhi vội đi tới.

Tiết Đình nhìn vẻ ân cần của nàng, trái tim ấm áp, cảm thấy nàng rốt cuộc vẫn để tâm đến hắn.

"Không sao, có chút mệt mỏi thôi." Hắn ôn hòa nói.

Ninh Nhi vẫn không yên lòng lại không tiện xem vết thương của hắn, đang muốn sai người hầu đi thúc giục Lang trung thì thấy Lang trung vội vã vào .

Lang trung bắt mạch cho Tiết Đình, nói muốn đổi thuốc. Ninh Nhi không tiện lưu lại, đi ra khỏi phòng.

Mới ra đến sân, nàng chợt nghe được một giọng nói quen thuộc, nhìn ra thì

thấy Thiệu Chẩn đang đứng ở trước cửa cùng quân sĩ gác cửa tán gẫu.

Tâm khẽ động, Ninh Nhi sai thị tỳ đi nhà bếp xem cháo đã được chưa, còn mình đi hướng ra cửa.

Quân sĩ gác cửa thấy Ninh Nhi ra ngoài, liền vội vàng hành lễ. Ninh Nhi cúi

đầu đi qua, qua một chỗ khuất nàng đi tới một tiểu viện tĩnh lặng.

Một cây lớn che mát một góc sân, lá cây trong gió phát ra tiếng xào xác dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Ninh Nhi nghe được động tĩnh sau lưng, quay đầu lại thì thấy Thiệu Chẩn theo vào.

Hai người nhìn nhau cùng nở nụ cười.

T rên đường từ Dương Mộc tới Yên Kỳ, Ninh Nhi mặc dù không cùng chàng nói chuyện nhưng mỗi lần vén màn xe lên, luôn có thể nhìn thấy chàng. Trong lòng nàng kiên định, giống như ngày trước, có Chẩn lang ở đây, chuyện

gì nàng cũng không cần sợ.

"Đi đường mệt mỏi không?" Thiệu Chẩn hỏi nàng.

Ninh Nhi lắc đầu, hỏi lại: "Chàng thì sao? Trên đường đến đây chàng đều cưỡi ngựa, chạy tới chạy lui, chưa từng nghỉ qua."

Thiệu Chẩn trong lòng vui sướng, nàng vẫn luôn nhìn mình. . . . . .

"Như vậy có đáng gì." Ánh mắt hắn cong cong, giọng nói chẳng hề để ý, vỗ

ngực một cái, "Bản lãnh của ta nàng cũng không phải không biết!"

Ninh Nhi nhìn nụ cười của hắn, buồn cười.

Thiệu Chẩn chính là như vậy, gặp chuyện khó khăn gì đi nữa, trong mắt chàng

cũng giống như gió thoảng mây trôi, luôn luôn có thể cười trong sáng tự

tại đến như vậy.

Đây mới là Chẩn lang của nàng.

Ánh mặt

trời rực rỡ chiếu sáng trên đầu, trải qua mấy ngày gió thổi nắng chiếu,

da Ninh Nhi hình như đen đi một chút nhưng trong mắt Thiệu Chẩn, nàng

vẫn xinh đẹp động lòng người như cũ.

Hắn thấy hai mắt nàng lưu

luyến nhìn mình, vô duyên vô cớ da mặt dày cũng đỏ lên. Hắn che giấu

nhìn vào đỉnh đầu nàng, kéo Ninh Nhi đến dưới bóng cây.

"Mới vừa rồi ta thấy Lang trung đi vào, là đến xem biểu huynh nàng à?" Thiệu Chẩn hỏi.

Ninh Nhi gật đầu: "Ừ."

Mặc dù không thoải mái nhưng Thiệu Chẩn biết Ninh Nhi lo lắng vế


Ring ring