Polly po-cket
Thục Nữ Dễ Cầu

Thục Nữ Dễ Cầu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325083

Bình chọn: 8.00/10/508 lượt.

t thương

của Tiết Đình. Dừng lại chốc lát, hắn hỏi: "Hắn. . . . . . Ừ, thương thế như thế nào?"

Vẻ mặt Ninh Nhi có chút chán nản: "Lang trung nói, cần phải nghỉ ngơi nhiều. Nhưng từ lúc hắn bị thương tới nay luôn luôn

phải bôn ba."

Thiệu Chẩn cũng biết tình hình, trầm ngâm một hồi,

an ủi nàng: "Không cần lo lắng, biểu huynh nàng thân thể tráng kiện,

hiện giờ đã đến Yên Kỳ, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày, tất sẽ khang

phục."

Ninh Nhi nghe chàng nói như vậy, lo lắng trong lòng bớt đi rất nhiều. Nàng còn muốn nói tiếp, lại nghe tiếng thị tỳ gọi nàng: ". . . . . . Nương tử, người ở đâu rồi?"

Hai người giật mình, Thiệu Chẩn cười khổ: "Nô bộc và tỳ nữ của nàng quản cũng thật chặt đi."

Ninh Nhi thấy phải rời khỏi Thiệu Chẩn liền cảm thấy không nỡ, lần này chia ra, không biết lúc nào mới được gặp lại.

"Chẩn lang. . . . . ." Nàng kéo tay chàng, giọng ngập ngừng.

Thiệu Chẩn cũng lưu luyến nhìn nàng, bất chợt cười một tiếng.

"Ninh Nhi, nàng. . . . . ." Âm thanh chàng hơi khàn, "Nàng nhắm mắt lại."

Ninh Nhi ngẩn ra, nhìn chàng, chạm tới ánh mắt sáng quắc của chàng thì hai gò má nóng lên.

Thiệu Chẩn cũng không đợi nàng nhắm mắt lại, cúi đầu xuống.

Thân hình chàng che khuất ánh mặt trời ở phía sau, gió thu thổi nhẹ, không

lạnh mà ngược lại mang theo sự ấm áp khác thường. Ướt át còn có chút

cứng rắn, giống như thuốc mê, khiến nhịp tim người ta trở nên không thể

kiểm soát . . . . . .

Thị tỳ tìm kiếm khắp nơi, đang muốn gọi nữa thì thấy Ninh Nhi từ một tiểu viện đi ra.

"Nương tử." Nàng vội vàng tiến đến kêu khổ, "Người đi đâu vậy, cũng không nói một tiếng!"

Ánh mắt Ninh Nhi mơ hồ mà lại như tỏa sáng, hai má hồng hồng.

"Ta. . . . . ." giọng nàng êm dịu, "Mới vừa thấy một con mèo…ừm… rất đẹp nên đuổi theo. . . . . ."

"Mèo?" Thị tỳ ngó ngó trong sân, "Mèo nhà ai?"

Ninh Nhi sợ nàng phát hiện ra manh mối, vội kéo nàng đi.

—— Nàng nhắm mắt lại. . . . . .

—— Bảo đảm không chửa!

Đoạn đối thoại vừa rồi cũng giống như ngày trước, Ninh Nhi bước đi, trên mặt không nhịn được nở nụ cười.

Chẩn lang, đến bây giờ cũng không hề thay đổi. . . . . .

***

Tiết Đình đổi thuốc xong, thấy người hầu đem đồ ăn lên, liền sai người đi gọi Ninh Nhi tới dùng bữa.

Không ngờ, một hồi lâu mới thấy Ninh Nhi khoan thai đến.

Tiết Đình cảm thấy vẻ mặt nàng có chút khác thường nhưng không thể nói rõ

khác thường ở chỗ nào. Đang muốn hỏi, Ninh Nhi lại cùng Lang trung nói

tới nói lui, hỏi thương thế Tiết Đình như thế nào.

Lang trung đối với việc Tiết Đình không nghỉ ngơi tốt vốn dĩ là một bụng oán khí, đúng lúc Ninh Nhi hỏi tới, liền không khách khí chút nào thao thao bất

tuyệt, khiến cho Tiết Đình rất ngượng ngùng.

"Biểu huynh đều nghe được sao?" Tiễn Lang trung đi xong, Ninh Nhi nghiêm túc nhìn hắn, "Từ

hôm nay, biểu huynh phải tĩnh dưỡng cho tốt, không thể đi mấy cái loại

thăm viếng xã giao gì đó."

Tiết Đình nhìn nàng nghiêm túc nói, không khỏi thẹn thùng, cười khổ đồng ý, điều muốn hỏi lúc trước cũng đành nuốt xuống bụng.

Sau bữa ăn, Ninh Nhi rời đi, Tiết Đình đang muốn nghỉ ngơi, người hầu lại đến bẩm báo, nói có người cầu kiến.

Tiết Đình nhớ lời Ninh Nhi, hỏi: "Là người nào?"

"Là . . . . . Là Thạch Kỵ Tào." Ánh mắt người hầu hơi lóe lên.

Thiệu Chẩn không mang khôi giáp, mặc áo bào tầm thường giống như ngày trước,

bên hông đeo một thanh đao, khí thế nhẹ nhàng khoan khoái mà sắc bén.

Bên ngoài trời nắng chói trang, Tiết Đình ngồi trên giường nhìn hắn đi vào, mắt khẽ nheo lại.

Tiết Đình cho người hầu lui ra, hai người mặt đối mặt, trong ánh mắt mỗi

người đều có ý quan sát người kia. Từ Trường An đến Dương Mộc, rồi đến

Yên Kỳ, thân phận thay đổi nhưng không khí tế nhị giữa 2 người lại không hề thay đổi.

"Có chuyện gì?" Tiết Đình ngắn gọn hỏi.

Thiệu Chẩn cũng không nhiều nghi thức xã giao, nhìn hắn, nói: "Ngươi bị

thương, ta mang thuốc tới." Dứt lời, lây ra một bình sứ nhỏ đặt ở trên

bàn trước mặt Tiết Đình, "Đây là thuốc trị thương bí chế của người Hồ,

chuyên trị vết thương do đao, trúng tên rất hiệu quả."

Tiết Đình lộ ra vẻ ngạc nhiên nhìn Thiệu Chẩn một chốc, rồi nở nụ cười ý vị sâu xa.

"Nếu có ý lấy lòng ta thì thu hồi đi thôi." Hắn chậm rãi nói, "Thuốc của

ngươi có tốt thế nào đi nữa, ta cũng sẽ không gả Ninh Nhi cho ngươi."

"Ngươi đừng hiểu lầm." Thiệu Chẩn vẻ mặt không đổi, lạnh nhạt nói, "Thuốc này

không phải là vì Ninh Nhi, là ta trả ngươi nhân tình trước đây từng cứu

ta." "Nhân tình?" Tiết Đình sững sờ, lúc này mới nhớ tới, Thiệu Chẩn xác thực thiếu nhân tình của

mình, năm ngoái vì che chở cho hắn đi, chân mình bị ăn một đao.

Thì ra hắn vẫn còn hiểu chút nhân tình. Thế nhưng Tiết Đình cũng không có ý nhượng bộ, cũng không thèm nhìn tới thuốc trị thương: "Không cần ngươi

trả, ngươi đừng tới dây dưa Ninh Nhi là được."

Thiệu Chẩn vòng

hai cánh tay trước ngực, cũng không vội vã: "Ta và Ninh Nhi là hai bên

tình nguyện, ta cùng nàng như thế nào, có liên quan gì tới ngươi?"

Tiết Đình biết hắn vốn là lưu manh, cũng không tỏ vẻ tức giận, lạnh lùng nói: "Ta là biểu huynh nàng."

"Nàng cũng gọi ta