
u gia tộc Thạch Tân đã sớm dẫn người trong tộc đứng chờ, thấy Bùi Hành Kiệm xuống ngựa, vội
vàng tiến lên hành lễ, dùng thứ tiếng Hán không lưu loát nói: "Thạch Tân cùng bộ chúng bái kiến Phó Đô Hộ."
Bùi Hành Kiệm mỉm cười hoàn
lễ: "Trưởng tộc khách khí." Nói xong, tò mò nhìn tộc nhân đang đứng phía sau Trưởng tộc, vẻ mặt hòa ái, "Hôm nay chúng ta cùng đứng đây, Hành
Kiệm tới, một là vì thăm hỏi, hai là trời đã vào thu, muốn hỏi Trưởng
tộc cùng các vị tộc nhân có nhu cầu gì cấp bách không để người trong phủ sớm chuẩn bị."
Trưởng tộc tỏ vẻ cảm kích, nhất nhất đồng ý, mời nhóm người Bùi Hành Kiệm vào bên trong.
Trong trướng, thiếu nữ dâng lên rượu ngon cùng thịt để ăn, mọi người ngồi vây quanh, tiếng nói tiếng cười.
Thạch Tân thật sự không nói được Hán ngữ, khi nói chuyện giữ một người trẻ tuổi tên là Thạch La bên cạnh để phiên dịch.
"Vị lang quân này từng đi qua đất Hán chưa?" giọng Bùi Hành Kiệm nghe như vô tình hỏi.
Thạch La xấu hổ cười nói: "Bẩm Phó Đô Hộ, người trong bộ tộc chúng ta đều dựa vào buôn bán tơ lụa để kiếm cơm, hơn phân nửa mọi người đều theo thương lữ từng đi qua Trung Nguyên."
Bùi Hành Kiệm sáng tỏ.
Ở
trong trướng ngồi một canh giờ, Bùi Hành Kiệm cùng Thạch Tân nghị sự một chút chuyện sau định cư, các khoản chi cần thiết rồi cùng đi xem xét
xung quanh.
Một đám hài đồng người Hồ đang đá cầu. Bên bờ hồ, mấy người chăn ngựa đang tắm ngựa.
Bùi Hành Kiệm nghĩ tới một chuyện, hỏi Thạch Tân: "Ta nghe nói, quý tộc
trên đường tới đây từng nhiều lần gặp phải giặc cướp tập kích quấy rối,
có một vị tráng sĩ Thạch Chân tác chiến dũng mãnh, nhiều lần đánh lùi
quân địch có phải không?"
Thạch La nghe được lời này, nụ cười trên mặt ngưng lại, nhìn về phía Thạch Tân.
Thạch Tân bình tĩnh, mỉm cười, nói với Thạch La mấy câu. Thạch La quay sang
nói với Bùi Hành Kiệm: "Phó Đô Đốc, đúng vậy, Thạch Chân là anh hùng của bộ tộc ta."
"Thật vậy?" Bùi Hành Kiệm hỏi, "Chẳng biết có thể gặp được không?"
Thạch La nói: "Thật không khéo, Thạch Chân đi Mục Dương, chỉ sợ hôm nay khó gặp."
Bùi Hành Kiệm cười cười, nói: "Như thế để lần khác vậy." Dứt lời, phân phó
vị Quân Lại chuyên xử lý sự vụ gia tộc Thạch Tân: "Khi vị anh hùng này
trở về lập tức báo cho ta."
Nghe lời này, Thạch Tân cùng Thạch La đều hơi biến sắc.
"Phó Đô Hộ," Thạch La vội nói, "Không biết tại sao ngài vội vàng muốn gặp Thạch Chân?"
Bùi Hành Kiệm vẻ mặt bình thản: "Không có gì, ta xưa nay ái tài, quá mức trông mong gặp mặt."
"Nhưng. . . . . ."
"Không cần làm phiền Phó Đô Hộ." Lúc này, một giọng nói truyền đến, mọi người
nhìn lại thì thấy một thanh niên đang từ từ đi tới, trên mặt râu ria rậm rạp, ánh mắt thâm trầm mà sắc bén, "Thạch Chân ở đây."
Phong gió nhẹ mát mẻ chậm rãi thổi qua cả vùng đất, mặt nước trong vắt nổi lên tầng tầng gợn sóng.
Bên bờ hồ Dương Lâm, Thạch Chân đeo đao mà đứng, ở đối diện, Bùi Hành Kiệm mặc một áo bào mỏng, tay cầm bảo kiếm.
"Phó Đô Hộ, " Thạch Chân lạnh nhạt nói, "Ở đại mạc, kiếm không tiện dụng bằng đao."
Bùi Hành Kiệm mỉm cười: "Dùng tốt hay không, không thể dựa vào binh khí mà luận."
Thạch Chân nhìn hắn: "Binh khí cũng không có mắt."
Ánh mắt Bùi Hành Kiệm bình tĩnh: "Không sao, ba hiệp, Thạch lang đừng liều mạng là được."
Thạch Chân không nói, rút đao ra.
Bùi Hành Kiệm cũng rút bảo kiếm ra, vất vỏ kiếm xuống đất.
Hai người giằng co một chốc, Thạch Chân bất chợt tấn công, lưỡi đao dưới ánh mặt trời xẹt qua một tia sáng.
Bùi Hành Kiệm không chút hoang mang, giơ kiếm chào đón, binh khí chạm vào
nhau, tiếng vang sắc nhọn lạnh người, tất cả mọi người đang xem đều cảm
thấy sợ hãi.
"Đại bá phụ!" Thạch La gấp gáp giật nhẹ ống tay áo
Thạch Tân, "Bảo bọn họ dừng lại mới phải, ai bị thương cũng không phải
là chuyện tốt a!"
Thạch Tân lắc đầu, nói: "Đây là hai người bọn
họ nguyện ý, ở đại mạc có quy củ sống chết tự mình, người khác không thể quấy rầy."
Thạch La không còn cách nào, chỉ đành phải tiếp tục theo dõi.
Thạch Chân dụng đao mau mà sắc bén, từng chiêu từng thức lộ ra sát khí có thể đoạt mạng người. Mà Bùi Hành Kiệm mặc dù đã gần trung niên lại bình
tĩnh đối phó, bảo kiếm nhìn một cái cũng biết là binh khí danh gia, bản
lĩnh nhanh nhẹn, hoàn toàn không để Thiệu Chẩn chiếm được thượng phong.
Nhưng đến hiệp thứ ba, Bùi Hành Kiệm dần dần bị nhuệ khí của Thạch Chân áp đảo, chỉ thủ không thể công, rõ ràng là bại thế.
Thạch Chân thừa dịp Bùi Hành Kiệm phòng thủ có lỗ hổng, đột nhiên đánh vào.
"Keng" một tiếng, đao kiếm chạm nhau bắn ra tia lửa, giằng co một lúc vẫn không buông ra.
Bùi Hành Kiệm nhìn trực diện khuôn mặt sắc bén đối diện, mắt khẽ nheo lại.
Bất chợt, Thạch Chân đem đao thu lại, tra vào vỏ, hướng Bùi Hành Kiệm thi lễ: "Ba hiệp đã xong, Thạch Chân thất lễ."
Bùi Hành Kiệm cười cười, cũng thu kiếm.
"Thạch lang, được cùng cao thủ tỷ thí là may mắn của Kiệm."
Người vây xem cũng thở phào nhẹ nhõm, rối rít vỗ tay, cười vui vẻ. Thạch La
lau mồ hôi một phen, lúc này mới phát hiện ra sau lưng đã thấm ướt.
Thạch Tân cười ha ha, tiến lên, tán dương Bùi Hành Kiệm kiếm pháp t