
hạch lựu, lăng sa khoác ngoài.
Trung thu, đầu buổi chiều, thị tỳ búi cho Ninh Nhi một kiểu tóc đang thịnh
hành, kẻ lông mày đen, đánh phấn hồng, tô son đỏ thắm.
"Thật là
xinh đẹp." Trang điểm xong, một thị tỳ chậc chậc khen, "Nương tử lần này ra ngoài, cũng không biết có bao nhiêu người phải quay đầu lại nhìn
đây."
Một người khác nhìn ngắm một hồi, lại nói: "Ta cảm thấy
cũng được nhưng. . . . . . Nương tử vốn có gương mặt đẹp, lông mày kẻ
đậm lại đánh nhiều son phấn không đẹp bằng để tự nhiên."
Hai người thương nghị hào hứng bừng bừng, lại bảo Ninh Nhi ngồi xuống lần nữa, rửa lớp trang điểm đi làm lại.
Xe đã chuẩn bị tốt, Tiết Kính cùng Vi thị thấy Ninh Nhi ra ngoài, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Cháu gái quả nhiên là đẹp như tiên." Vi thị lôi kéo tay nàng, thở dài nói.
Ninh Nhi đỏ mặt, nhìn về phía cậu, ông cũng mang vẻ mặt vui mừng.
Xe trâu đi xuyên qua đường phố ra tới đường cái. Thời tiết rất đẹp, mặt
trời treo nơi chân trời, tường thành cùng nhà cửa lui lại phía sau.
Vào cung, vệ sĩ kiểm tra cực kỳ nghiêm túc, mỗi khi xe dừng lại, Ninh Nhi
không khỏi cảm thấy hồi hộp. Nàng nhớ tới ngày trước, khi theo Thiệu
Chẩn qua các cửa thành, cũng có cảm giác này.
Cung điện to lớn,
người tới rất nhiều. Xe vừa đi vừa nghỉ, Ninh Nhi nhìn qua rèm cửa xe,
trông thấy ánh mặt trời thỉnh thoảng bị tường cao ngăn trở, thỉnh thoảng lại hiện ra giữa các cung điện tráng lệ, thỉnh thoảng lại bị tán cây
chia ra thành các tia sáng.
Cung Đại Minh, Điện Hàm Quang có một sân rộng, ba mặt được rào lại, một mặt có đài cao là nơi xem mã cầu.
Tiết Kính cùng Vi thị đi về phía đài cao, một đường làm lễ ra mắt với mọi
người. Nhìn thấy Ninh Nhi sau lưng bọn họ, mọi người không hẹn mà cùng
lộ ra vẻ hiếu kỳ.
"Tiết gia cất giấu một nữ nhi xinh đẹp như vậy
mà cũng không nói cho chúng ta biết." Một vị phu nhân nhìn ngắm Ninh
Nhi, kinh ngạc nói.
"Đây là cháu gái ta, hôm nay được dịp vào cung xem thi đấu tham gia yến hội ngắm trăng." Tiết Kính mỉm cười nói.
Vị phu nhân kia nghe vậy, không ngừng khen ngợi, Ninh Nhi ngượng ngùng sắc mặt đỏ hồng.
Sau khi rời đi, thị tỳ cười trộm nhỏ giọng nói với Ninh Nhi: "Vị kia là
Thái sử lệnh Thái phu nhân, nàng mà biết nương tử, không bao lâu thì
tất cả mọi người đều sẽ biết."
Đi lên đài cao, cả khoảng sân to
thu hết vào mắt. Ninh Nhi đi theo Vi thị ngồi cùng một chỗ với chúng nữ
quyến ăn mặc hoa mỹ, hương thơm ngào ngạt, giơ tay nhấc chân mang theo
tiếng ngọc bội leng keng. Trong số đó, cũng có không ít các cô gái khuê
các được cha mẹ mang đến với ý định y hệt như của cậu mợ Ninh Nhi. Ninh
Nhi cùng các nàng vốn không quen biết làm lễ ra mắt rồi đi qua, các cô
gái trẻ tuổi tụ tập một chỗ chuyện trò vui vẻ; Ninh Nhi không thể làm gì khác hơn là nhìn về sân mã cầu, thỉnh thoảng trò chuyện cùng thị tỳ.
Một lúc sau tiếng nhạc vang lên, sục sôi hùng tráng.
"Là đội nhạc Lương châu?" Bên cạnh một vị nữ tử kinh ngạc nói, một lúc sau, lại lộ ra vẻ vui mừng, "Mau nhìn, là Hoàng Đế, Hoàng Hậu tới đấy."
Ninh Nhi nhìn theo mọi người, thấy trên đài cao nhất, mọi người vây quanh
một người đàn ông trung niên màu da trắng noãn, bên cạnh là một vị phụ
nhân trong tay dắt một thiếu niên khoảng hơn 10 tuổi.
Ninh Nhi mở to hai mắt, ngày trước, nàng từng xem trong sách miêu tả Đế Hậu các
thời đại, cảm giác các nhân vật đó nhất định dáng dấp hết sức kỳ lạ, nói không chừng sẽ giống như Thần Phật trên đầu có vòng ánh sáng. Vậy mà
hôm nay nhìn thấy tận mắt, Ninh Nhi lại cảm thấy Đế Hậu cũng là bộ dáng
người phàm mà thôi. Hoàng đế mỉm cười, ôn hòa mà không mất đi uy nghiêm; Hoàng hậu phục sức cũng không long trọng hơn so các quý phu nhân là
mấy.
Chúng đại thần cùng các quý phụ liền vội vàng hành lễ, Hoàng đế phất tay một cái, tiếng nhạc ngừng, tiếng trống vang lên. Hai đội
nhân mã chỉnh tề chạy vào trong sân, một đội mặc áo xanh, một đội mặc áo đỏ.
Ninh Nhi hứng thú nhìn, chợt ngẩn ra. Đội áo đỏ kia, người
cầm đầu chính là Tiết Đình. Dưới ánh mặt trời, áo đỏ ngựa trắng vô cùng
nổi bật.
Mặc dù ăn mặc đều giống nhau nhưng khi Tiết Đình phóng
ngựa chạy băng băng, lại khiến người ta không cách nào rời mắt. Thân thể hắn tráng kiện, áo đỏ mặc trên người hắn toát ra vẻ rạng rỡ của tuổi
trẻ, khi hắn cưỡi ngựa chạy qua dưới đài, mọi người đều lên tiếng xuýt
xoa.
"Là Tiết lang nha. . . . . ." Ninh Nhi nghe được mấy cô gái thì thầm.
"Biểu muội nương tử của ngươi cũng tới!" Lúc cả đội đợi hiệu lệnh, Tiết Đình nghe được Bùi Vinh ở một bên hưng phấn nói.
Tiết Đình liếc về phía đài cao, mặc dù bóng người hỗn loạn nhưng hắn ngay lập tức thấy được Ninh Nhi.
Nàng đứng ở hành lang chung một chỗ với chúng nữ tử, tóc đen vấn cao, váy dài tha thướt, duyên dáng yêu kiều.
Bùi Vinh ngắm không rời mắt: "Nếu mỗi ngày đều có mỹ nhân bực này cho ta
ngắm, ta đảm bảo đời này không bao giờ thua cầu. . . . . ." Nói còn chưa dứt lời, Tiết Đình đem mặt hắn quay trở về, lạnh nhạt nói, "Chuẩn bị
bắt đầu, chuyên tâm chút."
Ở hành lang phía sau hai bên cầu môn,
nhạc công hăng say tấu nhạc. Nội thị truyền lệnh của