
toàn, nhưng hôm nay thì sao? Sau này thì sao?
Thịt thơm đã ăn đã nếm, không thể đảm bảo sau này sẽ không thèm ăn nữa, khi dục
vọng dâng trào ai có thể ngăn lại nổi? Nếu đã không ngăn lại nổi, vậy thì, an
toàn phải được đảm bảo trước tiên. Tuy biết được tính quan trọng của việc này,
nhưng Nại Nại vẫn mím chặt môi, đứng bên ngoài hiệu thuốc nhìn chăm chú mấy vỉ
thuốc tránh thai trên kệ, do dự không quyết.
Chuyện mua bao cao su là việc trước nay Lữ Nghị vẫn làm, khi hai người đi siêu
thị, Nại Nại sẽ lén lén lút lút vớ lấy hai bao rồi ném vào trong xe, sau đó anh
sẽ phụ trách đẩy xe và thanh toán, còn cô thì đứng ngoài bụm miệng cười điệu bộ
mặt đỏ tía tai của anh khi phải đối diện với nhân viên thu ngân.
Cô từng hỏi anh, đàn ông các anh mà cũng ngại khi mua thứ này sao?
Anh trả lời, đương nhiên rồi, da mặt bọn anh cũng không phải làm bằng sắt, thế
nên cái thứ này nên để phụ nữ mua, thật lặng lẽ không để người khác chú ý.
Sau khi xảy ra vụ ngoại tình, Nại Nại cũng từng cảm thấy hối hận, không ngừng
hoài nghi bản thân. Nếu là do cô mua thì ít nhất cũng biết được đến khi nào
thiếu một cái, cũng còn biết mà đối phó. Nhưng sau đó chỉ một câu nói của mẹ
Nại Nại đã làm cô thức tỉnh, cầm bao cao su ở nhà đi ngoại tình thì còn cứu vãn
cái quái gì nữa, tên đàn ông này quá là vô liêm sỉ.
Cũng đúng, chỉ cần nghĩ đến chuyện người đàn ông e thẹn đó dám đi mua thứ này
cho một người phụ nữ khác, còn c hai người phụ nữ bọn họ còn dùng chung một
kiểu, chung một nhãn hiệu, Nại Nại cảm thấy không thoải mái, sau khi xảy ra
chuyện cô ra sức kì cọ tắm rửa, hận không thể rửa sạch những nhơ bẩn đáng ghê
tởm trên người mình.
Nếu có thể làm lại, cô sẽ chủ động hơn đi mua thứ này, không cần phải xấu hổ
như thế, càng không thể đánh mất chồng của mình.
Tiếc rằng, sự việc không có cơ hội làm lại. Bây giờ cô cũng có thể thản nhiên
thoải mái lên giường cùng một người đàn ông khác, giải phóng những dục vọng bị
đè nén lâu ngày của bản thân, thậm chí còn tự mình chạy đi mua bao cao su.
Nếu cô có thể lựa chọn, cô thà không dùng thứ này mà cần một người đàn ông an
toàn, một đứa trẻ có thể sinh hạ được, đáng tiếc là những thứ đó bây giờ đều
không thể đạt được.
Vậy sau đó? Chẳng phải vẫn phải mua sao?
Chí ít thì một người phụ nữ trưởng thành phải biết bảo vệ bản thân, Nại Nại khẽ
nghiến răng, nhìn vào bên trong cửa sổ hạ quyết tâm, cúi gằm đầu xuống lao
thẳng vào bên trong. Trong hiệu thuốc vẫn còn vài người khách, Nại Nại “làm
chuyện bậy bạ” nên chột dạ, đành lượn lờ ở khu thuốc uống mấy vòng, đầu cô gần
như vùi hẳn vào trong quầy thuốc thủy tinh, lí nhí hỏi mấy câu hỏi siêu ngu
ngốc, tiện mồm xin thuốc chống ********* chảy rồi thuốc cảm cúm gì đó, nắm tờ
hóa đơn đi từ từ về phía quầy thuốc phòng tránh thai, giả bộ như đi lạc vào khu
vực cấm mà không hề hay biết.
Đợi cho mấy người đứng bên cạnh đi rồi cô mới nhanh chóng đảo mắt một lượt, vội
vàng chọn một hộp màu sắc đẹp nhất rồi hỏi: “Cái… cái này bao nhiêu tiền?”
“Ba hai tệ.” Dược sĩ quá quen với kiểu ngại ngùng lấm lét của những cô gái đi
mua thứ này như Nại Nại, thế nên không thèm để ý.
Đắt thế! Nại Nại nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu, sau đó miễn cưỡng mỉm cười
chỉ vào hộp màu đỏ bên cạnh, “Cái… cái đó thì sao?”
“Hai lăm tệ.”
Cái này còn tạm được, tính ra một lần chỉ mất có hai tệ, Nại Nại cảm thấy khá
là hợp lý! Đang định ngẩng đầu hỏi mua, thì có tiếng người gọi tên cô từ phía
sau: “Chị Nại Nại, chị đang làm gì thế?”
Ánh mặt trời phía sau đột nhiên nóng bỏng khiến Nại Nại toát mồ hôi lạnh toàn
thân. Trong cái không khí căng thẳng ngột ngạt, Nại Nại từ từ quay người lại
nhìn cô: “Chị… chị mua thuốc đau bụng.”
Nại Nại lắp bắp hươ hươ tờ hóa đơn trên tay. Tiểu Trần ngước lên nhìn mấy nhãn
hiệu thuốc phòng tránh thai, lại nhìn ngón tay Nại Nại còn chưa kịp thu lại, rõ
rành rành đang chỉ vào bao cao su.
“He he, he he, cái đó, chị chỉ tiện mồm hỏi thôi, tiện mồm hỏi thôi. Mấy năm
nay tình hình thị thường biến đổi liên tục, chúng ta cần không ngừng tìm hiểu
giá cả ở thủ đô, việc này rất có lợi cho việc buôn bán nhà đất của chúng ta.”
Công lực ứng biến của Nại Nại đã nhiều năm không được phát huy, cuối cùng hôm
nay cũng tìm thấy cơ hội để thể hiện.
“Em hiểu, em hiểu!” Tiểu Trần cười rất gian tà.
Nại Nại mà cứ tiếp tục giữ nụ cười trên mặt như thế này thì thật là khổ sở, thế
nên cô vội vàng chạy đến quầy thu trả tiền.
Sau đó toát mồ hôi lạnh đến quầy thuốc lấy về một đống các loại thuốc không có
tác dụng gì, lấm lét theo sau Tiểu Trần mua hai chai dầu tì bà Niệm Từ Am, vui
vẻ đi ra khỏi hiệu thuốc.
Lúc ra gần đến cửa, Nại Nại đầy lưu luyến nhìn thứ đồ suýt chút nữa là đến tay
đó.
Xem ra, lần này xác định tay trắng trở về rồi.
Nại Nại đau đớn nghĩ.
Nại Nại là đứa trẻ sinh
ra và lớn lên dưới lá cờ đỏ[1'>, hiển nhiên từ bé đã được dạy dỗ mỗi khi làm
chuyện gì đều phải kiên trì tới cùng, nhất định phải có phẩm chất ưu tú dù có
khó khăn đến mấy cũng không bao giờ bỏ cuộc. Mà lý luận chính là kẻ dẫn đường
của hành động, tuy trư