
ủa cô.”
“Mấy
tháng......” Nhiếp Tiểu Thiến lập tức nói không ra lời, phải biết rằng cô là
một bác sĩ phó chủ nhiệm, tiền lương cũng không tính là thấp, cừ thật, chỉ một
bữa ăn là sẽ ăn luôn mấy tháng tiền lương của cô. Mặc dù nói không phải là tiền
của cô, nhưng là ăn mấy món sơn hào hải vị, chim tần, cá chích này cũng chỉ là
toàn món nhiều mỡ dễ ngấy, thật đúng là lãng phí.
“Ừ, tôi còn là
cảm thấy đem tiền bữa ăn này biến thành tiền mặt đưa cho tôi còn tốt hơn.”
Nhiếp Tiểu Thiến lẩm bẩm gật gật đầu, tiếng nói mềm mại ngọt ngào giống như một
thiếu nữ 17 tuổi.
Bộ dáng cô khi
thì nhíu mày, khi thì lẩm bẩm, nhìn ở dưới con mắt của Đới Xuân Diệu, thật sự
là một cô gái đáng yêu, anh nhịn không được vươn tay sờ sờ đầu của cô, vuốt nhẹ
bộ tóc ngắn lộn xộn của cô, sủng nịch nói: “Vẫn còn đang tiếc số tiền này sao?
Tôi hôm nay mời cô bữa cơm này, là có chuyện muốn nhờ cô, nếu cô thật sự đau
lòng, tôi liền làm theo ý cô, đem tiền bữa cơm này đổi thành tiền mặt đặt lên
trên giường cô, được không?”
Cô gái này thật
sự là...... Đặc biệt, lại còn thay anh tiếc tiền, trước kia khi anh mang những
cô gái khác tới nơi này, có ai lại đều không mắt lóe tinh quang, hận không thể
mỗi ngày đến đây để tiêu tiền đây?
Không có công
không dám nhận lộc, tuy rằng Nhiếp Tiểu Thiến là một người nghèo, nhưng là cô
cũng không bị tiền bạc cám dỗ! Kiên quyết không thể để cho viên đạn bọc đường
này làm cho tê dại! Cho nên, khi cô nhìn thấy ánh mắt ôn nhu của Đới Xuân Diệu,
đột nhiên lắc lắc đầu, hơn nữa lại lộ ra nụ cười mà cô cho rằng là trong sáng
thuần khiết nhất, nói: “Không cần, chúng ta đi nhanh đi, người nọ phỏng chừng
đã đợi lâu.”
Kỳ thật, cô vừa
nói xong đã liền cảm thấy hối hận. Mấy vạn đồng tiền a, nói về tinh thần cách
mạng thì thật có lỗi với Mao gia gia (2) a~, cô thật đáng thương mỗi tháng còn
phải trả tiền phòng a, nếu có được mấy vạn đồng này, cô có thể thoải mái hơn
rất nhiều! Cô thật ngu ngốc mà! Vì sao lại không cần? Vì sao không cần? Vì sao?
Ngay cả chính cô cũng không rõ, tuy nhiên có một chút cô có thể hiểu được, kỳ
thật thì Đới Xuân Diệu này cũng không phải là kẻ phá gia chi tử như vậy!
Hiện tại nhất
định cần phải làm rõ ràng một số việc, hôm nay Nhiếp Tiểu Thiến cô giúp Đới
Xuân Diệu phòng trừ hậu họa về sau. Ký tên văn tự bán mình, liền phải hết lòng
làm trung quân thật sự, thay người nhà giải quyết chuyện hôn nhân phiền não.
Nhiếp Tiểu Thiến là một người rất có nguyên tắc, tâm tình của cô hiện tại đặc
biệt tốt, đó là lý do vì sao lại có tiết mục thủ đoạn lừa gạt người đáng sợ
này! Nếu như Đới Xuân Diệu cùng cô gái kia xem mắt tốt đẹp, vậy thì Đỗ Vân
Triết kia phải làm sao bây giờ? Bộ dáng khôi ngô tuấn tú động lòng người kia,
cái mông tuyết trắng có tính đàn hồi kia, cúc hoa......Tặc...... vị thiếu niên
kia nên làm gì bây giờ?
Một gian phòng
ghế lô trên lầu ba, có một cô gái dáng người thướt tha ngồi ngay ngắn, chính là
đang đưa lưng về phía bọn họ, mái tóc uốn lọn được thả tự nhiên, thắt lưng mảnh
khảnh, mông lớn, chỉ cần nhìn tư thế ngồi tao nhã kia, là biết ngay đây là một
cô gái được giáo dục theo phong cách tiểu thư khuê các, làm sao giống cô, mặc
áo T-shirt, quần jean, đi giày xăng ̣đan, trước ngực bằng phẳng, sau lưng vắng
vẻ, giống như là một đoá hoa dại nhỏ bé ở trong khe suối.
Nhưng là! Hoa
nhà không có hương thơm của hoa dại! Hoa dại ven đường có lực câu dẫn người rất
lớn! Nghĩ đến đây, Nhiếp Tiểu Thiến liền cảm thấy phấn chấn, duỗi tay ra ôm lấy
cánh tay của Đới Xuân Diệu, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin tràn đầy đi vào gian ghế
lô.
“Xin chào. Anh
là Đới tiên sinh?” cô gái xinh đẹp đứng dậy, mỉm cười thực khuynh thành, cùng
Đới Xuân Diệu bắt tay.
“Xin chào, Vạn
tiểu thư.” Đới Xuân Diệu theo lễ phép chào lại cô.
Sau đó rất phong
độ giúp Nhiếp Tiểu Thiến kéo chiếc ghế bên cạnh xuống cho cô ngồi, lại gọi phục
vụ sinh đến, gọi ba tách cà phê.
“Vạn tiểu thư
không ngại có người thứ ba ở đây chứ?”
Đới Xuân Diệu
khiêm tốn có lễ, tươi cười ôn nhuận, muốn để lại một chút ấn tượng tốt đối với
vị Vạn tiểu thư đến xem mắt lần này. Chính là không biết cô gái trẻ này là loại
người như thế nào đây?
“Gọi tôi là Điềm
Điềm đi.” Vạn tiểu thư khoan thai mở miệng, thanh âm tinh tế uyển chuyển phá lệ
dễ nghe, cười một tiếng chính là phong tình vạn chủng, khóe miệng hai lúm đồng
tiền hiện lên càng thêm vài phần trong sáng thuần khiết động lòng người.
Nhiếp Tiểu Thiến
nhìn đôi trai tài gái sắc trước mắt, một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, nghe bọn họ giới
thiệu tình huống của mình cho nhau nghe, trong lòng thổn thức không thôi. Quả
nhiên là quan hệ thông gia thương mại, hai nhà trên danh nghĩa là công ty nói
ra liền một đống, một đống liên quan đến công việc, nhiều có thể hù chết người,
trong đó không thiếu gì kỹ thuật sản nghiệp mới tân tiến. Nhìn cách nói năng tao
nhã, khí chất phi phàm của cô gái ở trước mắt này, làm cho Nhiếp Tiểu Thiến tự
ti đến mức không ngẩng đầu lên được.
Cỡ nào là nữ
nhân vĩ đại a, nếu đổi lại là mình thì cũng sẽ thích cô ấy, huống ch