
i là một
Đại lão gia đây?
Nhưng là, Nhiếp
Tiểu Thiến thủy chung đều không có quên sứ mệnh quang vinh hôm nay tới nơi này
của mình. Hơn nữa, nhìn đôi trai gái trước mắt này thấy thế nào cũng thật xứng
đôi, trong lòng cô thế nhưng có một tia cảm giác muốn thật nhanh chia rẽ bọn
họ.
Vì thế......
“Xuân! Diệu ~
người ta rất đói, khi nào thì ăn cơm ~” cánh tay thon dài của cô ôm lấy cổ Đới
Xuân Diệu, không coi ai ra gì làm nũng “Đáng ghét, anh không phải bảo đến đây
để ăn bữa tiệc Mãn Hán hay sao, ai nha, như thế nào đồ ăn vẫn còn chưa được
mang lên?”
Đới Xuân Diệu
thân thể chấn động, hai mắt mang theo vài phần kinh ngạc nhìn cô, trên mặt ý
cười càng sâu, nhéo cái mũi nhỏ thẳng của cô một cái, ôn nhu nói: “Ngoan nào,
anh đang nói chuyện chính sự, nhẫn nại thêm một chút nữa.”
Vạn Điềm Điềm
trên mặt tươi cười mê chết người không cần đền mạng nháy mắt cứng đờ, nhìn hai
người vô cùng thân thiết trước mắt, thân thể mềm mại run lên, sắc
mặt không tốt ~ cúi xuống.
“Đới tiên sinh,
xin hỏi vị này là?”
Nhìn người đẹp
mặt cười có chút nhăn nhó, Nhiếp Tiểu Thiến càng thêm phấn chấn, nhìn cô ta
liếc mắt một cái, nũng nịu yếu ớt nói: “Anh yêu à, không phải là anh đã nói đối
tượng xem mặt lần này thật vĩ đại sao? Như thế nào so ra không bằng một nửa nhà
Luân gia.”
Nhiếp Tiểu Thiến
trò đùa dai nhìn sắc mặt người đẹp trắng bệch, trong lòng đắc ý, bỏ qua Đới
Xuân Diệu sắp nhịn không được phát ra tiếng cười, chu chu cái miệng nhỏ nhắn
hồng nhuận, tiếp tục nói: “Anh nhìn cô ấy kìa, làn da trắng như vậy không khác
gì quỷ hút máu người, bộ ngực lớn như vậy giống như bò sữa, thắt lưng lại mảnh
khảnh như vậy, chỉ cần sờ nhẹ là sẽ bị gẫy ngay, cái dạng này nếu ở trên giường
cũng không cho anh tận hứng đâu. Bộ dạng gầy như vậy thật giống như là bị suy
dinh dưỡng, anh mà cưới cô ấy về, người khác sẽ nghĩ đến mỗi ngày cô ấy đều bị
anh ngược đãi. Càng nghiêm trọng hơn là, anh có thấy bộ tóc dài lộn xộn của cô
ấy không, giống như Trinh Tử a ~ còn nhớ rõ đêm đó hai chúng ta xem Trinh Tử
không? Sau đó nhìn nhìn anh liền đem người ta kéo vào trong lòng, sau đó liền......
Ai nha ~ anh xấu lắm, làm người ta xấu hổ, xấu hổ ~”
Những lời Nhiếp
Tiểu Thiến nói ra, ngay cả cô còn cảm thấy muốn ói, cô trước kia sao lại không
phát hiện ra mình cũng có thể nói được như vậy! Aiz ~ cô lẽ ra nên đi làm luật
sư ~ bất quá thấy người đẹp trước mắt biểu tình thay đổi liên tục, mặt tái
nhợt, cuối cùng là ôm mặt khóc bỏ chạy, cảm giác thực TMD tốt!
“Tốt lắm, chúng
ta rốt cục có thể ăn cơm!” Nhiếp Tiểu Thiến nhìn người đẹp chạy như điên bỏ đi,
vỗ vỗ mông đứng lên, tìm phục vụ sinh mang thức ăn lên.
Bữa tiệc này ăn
tương đối vui vẻ, quả thực chính là nhẹ nhàng vui vẻ, niềm vui tràn trề a,
Nhiếp Tiểu Thiến cô cuối cùng cũng dính vào Đới Xuân Diệu, được ăn một bữa cơm
cao cấp như vậy. Đới Xuân Diệu thấy Nhiếp Tiểu Thiến ăn xong, cười tủm tỉm đưa
khăn ướt cho cô. Sau đó, hai người tay trong tay đi ra khỏi nhà hàng.
Nhiếp Tiểu Thiến
xoa xoa cái bụng ăn no căng tròn, tựa vào thân cây bên cạnh bờ sông thưởng thức
cảnh đẹp, bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng! Bọn họ ăn cơm sau không
có trả tiền!
“Này, chúng ta
vừa ăn cơm không trả tiền!”
Đới Xuân Diệu
tựa vào bên cạnh Nhiếp Tiểu Thiến, ánh mắt mê ly, trên mặt cũng không tự giác
được hiện lên ý cười.
“Này, anh có
nghe thấy không? Tôi nói anh không có trả tiền a!” Lương tâm làm cho Nhiếp Tiểu
Thiến cảm thấy bất an, thậm chí có thể tưởng tượng ra cảnh tượng người bán hàng
ở gian ghế lô kia khóc rống lên, nước mắt đầy mặt, khi bị ông chủ trừ vào tiền
lương.
“Tôi nghe thấy
rồi.”
Nghe giọng nói
thờ ơ của Đới Xuân Diệu, Nhiếp Tiểu Thiến đột nhiên có chút tức giận. Chút tiền
ấy có lẽ đối với một công tử như anh ta chẳng tính là gì, nhưng là đối với bọn
họ cũng là mất một năm tiền lương nha! Kẻ có tiền thật sự là không biết quý
trọng đồng tiền!
“Chúng ta mau
trở lại thanh toán đi?”
“Không cần.” Đới
Xuân Diệu giật giật khóe miệng, bỗng nhiên một phen đem Nhiếp Tiểu Thiến kéo
vào trong lòng.
Cằm của anh tựa
vào vai cô, vừa mới bắt đầu lạnh lạnh, một lát sau lại biến thành nong nóng, hô
hấp chui vào trong cổ cô, một chút một chút vừa ngứa lại vừa tê dại. Nhiếp Tiểu
Thiến hơi hơi sửng sốt, cảm giác bị ôm gắt gao như vậy, thật lâu thật lâu rồi
đều chưa có trải qua, lồng ngực của anh ta thật ấm áp, thực thoải mái. Lòng của
cô bỗng mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Chúng ta vẫn là nên quay lại thanh toán đi?
Bằng không chịu tội chính là người bán hàng kia.”
Đới Xuân Diệu ôm
thật chặt thân hình nhỏ bé của người trong lòng, ở bên tai cô nhẹ giọng nỉ non:
“Không nên cử động, để cho tôi ôm cô một lúc.”
“Nhưng là, số
tiền kia......”
“Không có gì
đáng ngại, quán đó là do nhà tôi mở ra.”
Tặc...... Nhìn
một cái, mình đúng là lo bò trắng răng, làm trò cười cho thiên hạ? Nhưng là,
nhà hàng sang trọng như vậy thật sự là sản nghiệp của Đới gia sao? Này, này,
đúng là nhiều tiền lắm của a!
Nhiếp Tiểu Thiến
cố gắng nhớ lại bữa tiệc Mãn Hán tối nay, nhưng là