pacman, rainbows, and roller s
Thực Xin Lỗi Đả Thương Ngươi Cúc Hoa

Thực Xin Lỗi Đả Thương Ngươi Cúc Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323975

Bình chọn: 7.5.00/10/397 lượt.

ói

như vậy liền nổi giận, khi ấy trong đại học cô cũng coi như là một người chứng

kiến cuộc sống ngọt ngào của Nhiếp Tiểu Thiến cùng người nào đó, nhưng tên nam

nhân kia không để lại một câu liền từ bỏ Tiểu Thiến bạn tốt của cô, đây mà gọi

là một người nam nhân sao?

“Tiểu Lâm Tử,

cho dù mình có nguyện ý một lần nữa bắt đầu, mình cũng không thể gặm cỏ gần

hang a, mình cùng anh ta chỉ là khế ước tình nhân, bạn không cần nghĩ nhiều.”

“Khế ước tình

nhân? Tiểu Thiến a, bạn cảm thấy nếu chỉ vì là một bản thỏa thuận, mà người ta

sẽ đến ở trong nhà bạn hay sao? Sẽ mỗi ngày đưa đón bạn đi làm sao? Sẽ nấu cơm

cho bạn sao? Sẽ sao? Bạn thật sự là cái đầu mõ!”

Này...... cô bạn

nói cũng không phải không có lý, nhưng là giữa mình và Đới Xuân Diệu quả thật

chính là quan hệ hợp đồng, hơn nữa muốn đem một tên GAY hướng đường chính mà

đi, là một việc vô cùng khó khăn a, cô nào có thời gian rảnh mà đi làm chuyện

này đây?

“Tiểu Thiến a,

mình cảm thấy anh chàng vĩ đại này chưa hẳn là một người đồng chí, tóm lại nghe

mình một câu, muốn biết hắn đối với bạn có loại ý tứ này hay không, bạn hãy

trực tiếp cởi hết quần áo lên trên giường đi.”

Đồng chí mới sẽ

không vứt bỏ bạn trai bé nhỏ trong nhà, lựa chọn đi theo một người phụ nữ đồng

sàng cộng chẩm!

Rượu màu hồng đã

bắt đầu phát huy tác dụng, Nhiếp Tiểu Thiến dĩ nhiên cảm giác được đầu cháng

váng mờ mịt, cô dựa vào lý trí tinh tế cuối cùng suy nghĩ một chút về lời của

Lâm Thanh Hà, cũng có vẻ rất có đạo lý, hơn nữa Đới Xuân Diệu này quả thật cũng

không tệ, hơn nữa anh ta chưa từng có ở trước mặt nói chính mình là một người

đồng tính luyến ái, nếu không buổi tối thử xem?

Hai người lại

nhanh như hổ đói vồ mồi, ăn rất nhiều, nhưng vẫn như cũ không phải trả thêm

tiền, mỗi lần đều là như vậy, té ngửa! Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng bối rối, đầu

óc bắt đầu miên man suy nghĩ, vốn định quay lại quán bar hai người thường xuyên

đi để lấy lại tinh thần, kết quả là đang đi đến nửa đường, Lâm Hồi Mộc gọi điện

thoại tới nói đứa bé khóc không nín, làm cho Lâm Thanh Hà tức tốc quay trở về,

quả thật còn linh nghiệm hơn so với bùa chú của Thái Thượng Lão Quân.

Nhiếp Tiểu Thiến

một mình tựa vào dưới tàng cây trúc đào, tinh tế cân nhắc cuộc nói chuyện vừa

rồi với Lâm Thanh Hà, đôi mắt to tròn chớp chớp biến chuyển, bởi vì do vừa nãy

có uống rượu, đầu cô hiện tại cảm thấy choáng váng, đi đường cũng đi khật

khưỡng, chỉ có thể xiêu xiêu vẹo vẹo duỗi cánh tay thon dài ra đón xe taxi.

Nhưng đây là

trung tâm thành phố, xe nhiều, người lại càng nhiều, hiện tại lại đúng vào giờ

tan tầm cao điểm, rất khó có xe dừng lại, cho dù là có

thấy một cô gái say khướt cũng không dám chở a!

Ngăn cản một lúc

lâu đều không có xe nào đỗ lại, Nhiếp Tiểu Thiến trong lòng có một tia phiền

não, lục lọi bên trong túi xách một lúc lâu, rốt cuộc cũng lấy ra được chiếc

điện thoại di động, không ngờ thấy có bốn cuộc gọi nhỡ, đều là của Đới Xuân

Diệu gọi tới, vì thế mượn rượu không chút do dự gọi lại cho anh.

Cô ngồi xổm ở

ngã tư đường, nhìn đầy đường các cô nàng trang điểm xanh xanh đỏ đỏ ăn mặc bốc

lửa, trong lòng lại mê man. Cuối tuần này có nên đi không? Nếu không đi ngược

lại sẽ lại càng để cho người ta mượn cớ nói này nọ? Nhưng nếu đi, mình lại

không biết nên ứng đối như thế nào. Đó là mối tình đầu của cô, tuy rằng đã năm

năm trôi qua, nhưng là mỗi khi nhớ đến hắn, trong lòng vẫn luôn sẽ cảm thấy

thật mất mát, cô không có phóng khoáng như vậy, nhưng là có một chút bản thân

cô biết rằng, cô đã không còn yêu hắn. Loại cảm giác này nói như thế nào nhỉ?

Giống như trên bàn chân của bạn bị một vết thương, theo thời gian trôi qua từ

từ kết vẩy, vốn là nó sẽ tự mình tróc vảy, nhưng bạn lại nhịn không được đi bóc

vảy đó ra. Nhắc tới cũng thật kỳ quái, mỗi lần bóc nó cũng sẽ đau một chút,

nhưng là rất thoải mái, như thế vui mừng lần này không giống lần trước, miệng

vết thương vẫn luôn ở kết vảy, không có khá hơn một chút nào.

Xa xa có một

chiếc xe hơi đang lái tới đây, ánh sáng mãnh liệt của đèn ô tô chiếu đến làm

cho Nhiếp Tiểu Thiến căn bản không mở được mắt, cô ngơ ngác nhìn một lúc, rốt

cục sau khi thấy rõ ràng bốn bánh xe ở phía trước kia, lảo đảo hướng nó chạy

tới, mở cửa xe bên ghế lái phụ ra, không nói hai lời liền chui vào trong xe.

“Như thế nào cả

người nồng nặc mùi rượu?” Đới Xuân Diệu hơi hơi nhíu mày, hỏi.

Nhiếp Tiểu Thiến

im lặng không lên tiếng, chỉ là nhìn đường phố xe qua lại nối nhau không rứt.

Đới Xuân Diệu

khẽ thở dài, khởi động xe.

“Tôi thật sự kém

như vậy sao?” Nhiếp Tiểu Thiến bỗng nhiên mở miệng hỏi.

“Cái gì?” Đới

Xuân Diệu không hiểu được ý tứ của cô, vẫn lái xe.

“Tôi chẳng lẽ

thật sự kém như vậy sao? Vì sao đến bây giờ tôi vẫn còn cô đơn, tôi cũng muốn

có một người để yêu, để nhớ, để thương, để đau. Tôi cũng muốn khi tăng ca có

người đón tôi về nhà, khi mùa đông đến, người đó đem tay tôi bỏ vào trong y

phục của anh ấy, mỗi cuối tuần chúng tôi đều cùng nhau đi siêu thị, sau đó làm

một bàn đầy thức ăn, cả hai cùng nhau ăn hết, cùng nha