
trước trên giường sau mua phiếu cũng không tệ!
Thư ký Hà đứng
ngơ ngác ở trước cửa văn phòng, nhìn vẻ mặt mờ mịt cười ngây ngô của tổng giám
đốc, trong lòng nhất thời cảm thấy chính mình bị người đập mạnh vào đầu, trước
mắt tất cả đều là ảo giác, đều là ảo giác, là ảo giác, ảo giác. Nhưng là, vì
cái gì, mình gõ cửa lâu như vậy, tổng giám đốc vẫn không có một chút phản ứng
nào ?
“Khụ khụ ~” Thư
ký Hà rốt cục không thể chịu đựng được trước mắt là một nam nhân đẹp trai si
ngốc, lớn tiếng khụ khụ.
Đới Xuân Diệu
suy nghĩ xa xôi về Nhiếp Tiểu Thiến được kéo lại, nhìn thư ký Hà sắc mặt trắng
nhợt đứng ở trước cửa phòng, tâm tình tốt, nhịn không được sửa lại ánh mắt ngày
xưa nhìn ai đó không thuận mắt, vui tươi hớn hở nói: “Thư ký Hà, hắc hắc hắc,
tìm tôi có việc gì?”
Nhìn anh vô
duyên vô cớ cười với mình, Thư ký Hà nháy mắt cảm giác được lạnh cả sống lưng,
dựng đứng tóc gáy, người mềm nhũn ra, bình thường Đới tổng này sau hồi bão táp
nổi lên, đều sẽ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ngươi, bộ dáng hiện tại, bất quá,
tươi cười này tựa hồ không giống như trước kia, không giống ở đâu thì lão không
thể nói được.
“Đới, Đới tổng.”
thư ký Hà là thư ký của Đới Kiến Quốc, hiện tại con của ông ta lên
kế nhiệm làm tổng giám đốc, cho nên buộc lão phải hiệp trợ Đới Xuân Diệu xử lý
chuyện công ty, vị Đới tổng này tuyệt đối không giống như cha của anh ta, cách
đối nhân xử thế cũng là mạnh mẽ vang dội, đối với cấp dưới yêu cầu cũng là phi
thường nghiêm khắc, bất quá không thể không nói, năng lực đúng là trên người
bình thường “Đới tổng, giấy ký kết hợp đồng tôi đã cho thư ký sửa
lại một chút, hoàn thiện một ít nội dung, mời Đới tổng xem qua.”
“Ừm, được rồi,
cứ đặt ở trên bàn đi.” Đới Xuân Diệu cười tủm tỉm nói, dung mạo kia, chậc chậc
~ thật sự là làm cho người ta không si mê cũng không được, nếu là hiện tại ở
trong phòng làm việc có phụ nữ, không chừng sẽ nhào về phía anh ta mất.
“A, đúng rồi,
lão Hà, kiểu tóc của ông hôm nay cũng không tệ, trẻ thêm vài tuổi.”
Lão Hà run rẩy
hướng anh nở ra một nụ cười méo mó, đi ra ngoài cửa. Trái tim của lão không
ngừng nhảy lên, hình như là thanh niên hơn hai mươi tuổi ai cũng bồng bột mạnh
mẽ giống nhau. Xem ra hôm nay Đới tổng thật sự có chút không thích hợp, vô
duyên cớ vô cớ hướng lão cười, còn khen kiểu tóc của lão.
A! Trời ạ ~ lão
Đới tổng ngài giao cho tôi nhiệm vụ thật sự không phải người bình thường có thể
hoàn thành nha~, kiểu tóc này lão đã để hai mươi năm, chưa bao giờ thay đổi,
luôn luôn là mái tóc rẽ ngôi hai bên dài tám phân đúng chuẩn mực, như thế nào
đột nhiên lại trẻ ra đây? Trên gương mặt già nua tràn ngập nếp nhăn của lão
cứng đờ, nhanh chóng rời đi.
Nhiếp Tiểu Thiến
trước giờ tan tầm gọi điện cho Đới Xuân Diệu, nói anh không cần tới đón cô, tối
hôm nay cô có hẹn với Lâm Thanh Hà.
Lúc này, cô đang
ở trong đại sảnh bữa tiệc đứng mà hai người thường tham gia chờ tiểu yêu tinh.
Trong nhà ăn vẫn náo nhiệt như thường, thường thường có người bưng bàn nhảy như
con thoi chạy ngang qua cô, cô chọn vị trí gần cửa sổ, nhìn quyển tạp chí, lại
do nhìn tạp chí quá lâu nên có chút phiền não.
Cô bạn này lại
đến muộn, mỗi lần hẹn nhau cô đều phải chờ mất nửa tiếng đồng hồ, bất quá chờ
đợi như vậy đổi lấy là một chút cơm miễn phí, đối với người nghèo
như Nhiếp Tiểu Thiến nói ra cũng không cấp bách gì lắm, có khi lại
còn là một chuyện vui. Đang muốn gọi điện thoại cho Lâm Thanh Hà, liền thấy bên
ngoài có người đi giày cao gót màu đen, váy ngắn bó sát người, áo T-shirt đầy
gợi cảm đang uốn éo, uốn éo tiêu sái tiến vào.
Thực TMD bảnh
bao! Nhiếp Tiểu Thiến nhịn không được thấp giọng mắng một câu. Kỳ thật cô là
ghen tị mà hận, cùng là phụ nữ, lại còn là đôi bạn cùng nhau lớn lên, sớm chiều
bên nhau, vì sao Lâm Thanh Hà có khuôn mặt như thiên sứ, dáng người ưu tú, còn
cô từ đầu đến đuôi đều khô cằn a?
“Ai nha, thật
ngại quá, anh bạn nhỏ nhà mình vẫn không cho mình đi.” Khi Lâm Thanh Hà ngồi
xuống, hai luồng cực đại trước ngực theo động tác của cô lắc lư, thiếu chút nữa
đem Nhiếp Tiểu Thiến bị làm cho hôn mê.
“Mỗi lần hẹn
nhau, bạn đều đến muộn, bạn không biết xấu hổ sao?” Nhiếp Tiểu Thiến hung hăng
khoét cô liếc mắt một cái.
Lâm Thanh Hà lấy
hộp phấn ở trong túi xách ra, sửa sang lại nhan sắc, nói: “Mọi người đều nói
hiện tại mình đã là bò sữa, anh bạn nhỏ muốn uống sữa mình không có biện pháp
nào khác nha~, bạn thông cảm cho mình một chút đi, cùng lắm thì bữa tiệc này
mình trả tiền.”
Nhiếp Tiểu Thiến
đột nhiên tinh thần phấn chấn dào dạt nở nụ cười, đúng vậy, cô vừa rồi là giả
vờ bộ dáng đáng thương hề hề, còn không phải là vì câu nói này hay sao.
Cô bưng khay
thức ăn trở về, cùng Lâm Thanh Hà câu được câu không nói chuyện phiếm, tâm tư
lơ đãng, một hồi nghĩ đến Đới Xuân Diệu tươi cười mê chết người, một hồi nghĩ
đến bộ dạng sắc phôi của anh ta khi ăn đậu hủ của mình, một hồi lại muốn ngàn
đao chém chết Đường Tống, quả thực chính là tâm loạn như ma!
“Tiểu Thiến a,
mình xem ánh mắt của bạn có vẻ mơ hồ, bạn rốt cuộc