
liên quan bị tra ra đều không được tha thứ.
Về phần Khánh Mỹ nhân, bị Hạ Hậu Thần răn dạy và quở
mắng vì dùng thủ đoạn bàng môn tả đạo** tranh thủ tình cảm, đánh nhập lãnh
cung, vĩnh viễn không được phục chức.
(**Bàng
môn tả đạo: Thủ đoạn mờ ám, không chính thống.)
Thọ yến hoàng hậu tỉ mỉ tổ chức liền vội vàng kết thúc
như thế. Hai vị thọ tinh còn lại dù không bị liên luy, nhưng trong cung lại
không dám mở thọ yến nữa. Hoàng hậu trải qua trận này, mất đi hai trợ thủ đắc
lực là Khánh Mỹ nhân và Khổng Văn Trân, liền ở trong Chiêu Thuần cung cáo ốm
không ra. Ta thuận lợi tiếp nhận quyền giải quyết chuyện lục cung với hoàng
hậu. Trải qua đại biến như thế, mỗi người trong nhóm phi tần đều cẩn thận dè
dặt, tuy bị ta áp chế, cũng không ai còn dám cãi lệnh.
Chú thích:
(1) Hoa kim yêu đái (dây lưng vàng):↑
(2) Hoa ngọc lan tím:↑
(3) Hoa Kim tước:↑
(4)Cầu chín khúc:↑
(5)Búi tóc Triều Phượng:↑
(6) Chim Họa Mi:↑
(7)Chim Bát anh:↑
(8)Chim Anh nga da hổ:↑
(9)Vọng Tiên kế:↑
Vị trí thượng cung hiện giờ còn trống, đương nhiên
phải tìm người thích hợp để lấp chỗ trống. Ta biết rõ lần này ta lại phải cùng
hoàng hậu tranh đoạt quyền lực một phen, mà chuyện này Hạ Hầu Thần không thể
nhúng tay. Trong triều đình hắn không ngừng lập người mới đả kích Thời gia, sớm
đã khiến Thời gia bất mãn. Thời gia giàu nhất nhì thiên hạ, nếu như Hạ Hầu Thần
biểu hiện ra sự bất mãn đối với hoàng hậu quá rõ ràng, rất dễ khiến Thời gia bí
quá hoá liều, làm cho kinh tế dao động.
Ta hiểu rõ suy nghĩ của Hạ Hầu Thần, hắn chỉ muốn
tranh đấu không thấy máu để góp phần ổn định thời cuộc. Dù sao hắn mới
đăng đế vị, căn cơ chưa ổn, mà gia tộc Thượng Quan tiền triều gần như đã vét
sạch quốc khố, nếu như lại gây ra chiến tranh, chỉ sợ lại phải tiêu tốn không
ít bạc.
Ánh nắng sớm tươi sáng, bầu trời trong xanh, trông ra
ngoài cửa sổ, trên ngọn cỏ xanh biếc còn đọng sương sớm. Ta nhìn người đang quỳ
trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Vết thương trên tay ngươi đã đỡ chưa? Đã
tới đây, bản phi sẽ sai người đấm bóp mỗi ngày cho ngươi, nhờ ngự y dùng kim
châm giúp ngươi đả thông huyệt đạo, sẽ chậm rãi tốt dần lên.”
Tiêm Tử ngẩng đầu lên, làn môi run nhè nhẹ, dập đầu
hành đại lễ, nói: “Đa tạ nương nương.”
Ta cười nói: “Ngươi giúp bản phi một biệc lớn như
vậy, bản phi sẽ không bạc đãi người đã giúp ta. Đúng rồi, cái tên
Tiêm Tử này đã là tên cũ của người trong Tiêm Vũ các, không thể dùng nữa, ngươi
liền theo bọn Tố Linh, gọi là Tố Tú đi. “
Tiêm Tử lại dập đầu với ta lần nữa, “Nô tỳ đa tạ nương
nương ban tên, nô tỳ sẽ không khiến nương nương thất vọng.”
Tố Linh mang theo Tiêm Tử lui ra. Nhìn bóng lưng các
nàng biến mất sau bức rèm che, ta chậm rãi kéo ngăn kéo tinh xảo ra, mở ra một
cái bao lụa nho nhỏ. Bên trong bao là một ít đồ cho chim ăn thật nhỏ, màu xanh
nhạt, đưa đến gần chóp mũi ngủi, không có mùi tanh tưởi bình thường của đồ ăn
dành cho chim, bên trong lại có một loại hương vị kỳ dị. Đây cũng là đồ ăn mà
Tiêm Tử tráo đổi lấy về.
Đám chim chóc đã quen ăn đồ ăn có tác dụng mê
hoặc này, nếu ngừng hơn mấy ngày không ăn, thì cũng như con người, ngứa ngáy
bực bội không chịu nổi. Tuy là trước đây đã huấn luyện khiến chúng nó theo lệ
thường quấn quanh thân mà bay, nhưng đã mấy ngày không ăn, lại nghe được trong
xiêm y đó có hương vị Ngũ Thạch Tán, làm sao có thể nhịn được?
Khánh Mỹ nhân lấy đồ ăn đặc chế cho bầy chim ăn, lại
lấy Ngũ Thạch Tán khâu lẫn trong váy để hấp dẫn lũ chim, dùng tiếng nhạc bước
nhảy để khống chế chúng quấn thân mà bay, nhưng bỗng nhiên ngừng không được ăn
thì đến người còn ngứa ngáy khó chịu, huống chi là đám chim?
Khánh Mỹ nhân đã nói sai. Ta không có hạ độc đám chim
của nàng, chẳng qua ta chỉ thay đổi đồ ăn của đám chim đó mà thôi.
Ở trong ngự hoa viên, ta dùng ngôn ngữ khiêu khích,
khiến nàng sinh lòng bất mãn: lúc tặng quà, còn tặng kèm hoa Kim tước, khơi mào
sự tức giận đối với ta trong lòng nàng; thẳng đến khi đám chim không khống
chế được, nàng sẽ trút hết thảy lửa giận vừa mới bộc phát lên người ta, khiến
hoàng hậu sinh nghi, cho rằng ta âm thầm ra tay, vì vậy mà không ngăn cản ngự y
điều tra, lại vạch trần ra tất cả sự tình.
Ta gọi Tố Linh vào, đưa bao lụa này cho
nàng, “Đem thứ này hòa với nước, đào cái hố chôn thật sâu. Cũng không thể
để nó tiếp tục hại người.”
Tố Linh gật đầu tự đi xử lý.
Buổi tối lúc Hạ Hầu Thần tới đây, tuy gương mặt
lạnh lùng, bộ dáng giống như là phẫn nộ chưa tiêu, nhưng ta lại cảm thấy kỳ
thật trong lòng hắn đang cực kỳ cao hứng. Ta vẫn chưa khoe công với hắn, chỉ
kêu người chuẩn bị hai loại thức ăn, ta lấy rượu mật ra mời hắn uống hai chén.
Chúng ta không đề cập đến chuyện phát sinh ngày hôm trước. Khánh Mỹ nhân liền
như một đoạn nhạc đệm nho nhỏ trong dòng chảy sinh mệnh của hắn, chỉ sợ hắn sớm
đã không còn nhớ đến nàng nữa. Kỳ thật có lúc ta nhìn gương mặt tự nhiên hờ
hững của hắn, chung quy luôn nghĩ rốt cuộc những phi tần đó đang tranh cái
gì. Tranh sự sủng ái như ánh nắng sớm mai lướt qua trong giây lát của hắn? Hay
là q