
lốn khủng khiếp. Tĩnh Hiên lạnh lùng nhìn nàng một thoáng, Mỹ Ly
ngẩn người, y sẽ không hiểu lầm rằng nàng cố ý lấy lòng y chứ? Xa cách là coi
thường, gần gũi là lấy lòng, nguyên sự xuất hiện của nàng trước mặt y cũng là
sai lầm rồi.
May thay Tĩnh Hiên không nói gì, cứ thế ăn hết nửa dĩa
rau dấm và hai cái bánh bao.
Thừa Nghị ăn qua quýt cho xong bữa rồi hạ lệnh cho
binh sĩ ra dắt ngựa. Mỹ Ly cũng vội đứng dậy đi tìm người đánh xe nhà mình.
“Cưỡi ngựa đi, nhanh hơn.” Thừa Nghị vỗ vỗ vào yên
ngựa.
Mỹ Ly do dự một lát, nghĩ đến tốc độ cùng con đường
dằn xóc, đành phải gật đầu.
Nàng ngồi trong lòng Thừa Nghị, ngựa chạy không nhanh
lắm, gió xuân dịu dàng, ánh dương ấm áp. Vì thức trắng đêm, cơn buồn ngủ chầm
chậm ập đến, nàng bất giác ôm chặt lấy eo Thừa Nghị, tìm tư thế vừa thoải mái
vừa an toàn rồi ngủ thiếp đi.
Dần dần không nghe thấy tiếng vó câu sau lưng, Tĩnh
Hiên nghi hoặc ngoái đầu xem thử, thấy Thừa Nghị tụt lại một quãng khá dài, y
bực bội kéo cương dừng ngựa. Khi Thừa Nghị đuổi kịp, Tĩnh Hiên mới nhìn thấy Mỹ
Ly đang ngủ say.
“Phiền quá!” Y cau mày hạ giọng mắng.
Thừa Nghị không để ý, vẫn chầm chậm cho ngựa đi nước
kiệu.
“Muội ấy…” Thừa Nghị cúi đầu nhìn cánh tay Mỹ Ly ôm
chặt lấy mình, tay áo hơi tụt xuống để lộ vết sẹo. Hắn nhẹ nhàng vén tay áo
nàng, nhìn kỹ vết bỏng xấu xí cùng vết thương do tên bắn vẫn chưa lành hẳn,
“Chắc phải chịu khổ nhiều.”
Tĩnh Hiên mím môi không đáp.
“Dầu sao…” Thừa Nghị nhìn khuôn mặt tái nhợt của Mỹ
Ly, vì quá mệt mỏi, quầng mắt đã thâm hết cả, trông càng thêm yếu đuối tiều
tụy. “Đệ cũng nên đối xử với muội ấy tử tế một chút, dù gì thì muội ấy cũng
từng thích đệ.”
Tĩnh Hiên hừ lạnh, liếc mắt nhìn vết sẹo bỏng trên cổ
tay nàng, cau mày bực bội quay mặt đi. Tuy vẫn lộ vẻ khó chịu vì bị kéo chậm
tốc độ, cuối cùng y vẫn không hề mở miệng thúc giục.
Dù sao cũng là trên lưng ngựa, cơn buồn ngủ qua đi, có
ngủ cũng không ngủ yên được. Mỹ Ly tỉnh dậy, hối lỗi buông cánh tay đang xiết
chặt eo Thừa Nghị, ngồi thẳng lưng lại. Nàng ngủ thiếp đi, cánh tay Thừa Nghị
vừa phải cầm cương vừa phải đỡ cả người nàng, đi xa như vậy chắc cũng mỏi lắm.
“Xin lỗi.” Nàng áy náy xoa bóp tay hắn, thầm trách
mình vô tâm “Chắc là tê hết rồi!”
Khóe môi Thừa Nghị nhếch lên ôn hòa, hắn lắc đầu.
“Trước mắt là ngã ba, một hướng về kinh thành và hướng
kia đến Phong Đài!” Tĩnh Hiên đi song song đột ngột cất tiếng, đôi mắt đẹp
nhưng băng giá quét qua hai bàn tay đang xoa bóp cánh tay Thừa Nghị.
Mỹ Ly ngẩn người, hiểu ngay ý của y, ngẩng đầu mỉm
cười với Thừa Nghị, “Muội tự mình về kinh được rồi, công việc của các huynh
quan trọng hơn.”
Thừa Nghị do dự, giờ đã xế chiều, tuy đây là đường cái
quan dẫn thẳng về kinh, đông người đi lại, nhưng dù sao vẫn là hai cô gái trẻ
tuổi, xe ngựa lại bị bỏ tít đằng xa, nghĩ thế nào cũng không yên tâm được.
“Phía trước có dịch trạm, để cách cách thuê xe quay
về.” Tĩnh Hiên nhìn sắc trời, “Chúng ta cũng phải đi nhanh hơn, không thì chừng
nào mới tới Phong Đài?”
Mỹ Ly nhảy xuống ngựa, Giang Liễu cũng được tùy tùng
dỡ xuống, vẻ mặt bực tức chạy đến bên Mỹ Ly, thầm mắng Khánh vương gia đẹp mã
nhưng chẳng có tình người.
“Cho ngươi!” Tĩnh Hiên quăng cho nàng một túi nhỏ. Mỹ
Ly giật bắn mình, theo bản năng tiếp lấy, vật trong túi va vào ngón tay đau
nhói, nàng cầm cái túi nặng trĩu, chắc bên trong chứa đầy bạc. Y cao ngạo ngồi
trên lưng ngựa, quăng bạc cho nàng! Cảm giác nhục nhã từ từ trào dâng. “Tôi có
tiền.” Nàng nhẹ giọng thốt, hai tay dâng túi nhỏ trả lại cho y. Y tưởng rằng
nàng không có tiền thuê xe nữa sao? Nỗi chua chát lấp dần nhục nhã, khiến lòng
nàng đau nhói. Trong mắt y, nàng lúc nào cũng nhỏ nhoi nghèo khổ.
“Cho thì ngươi cứ cầm.” Y chẳng mấy cao hứng, giọng
nói hờ hững nay lẫn thêm mấy phần chán ghét.
Mỹ Ly cắn môi, cần gì thật lòng với y chứ! Nuốt nước
bọt, nàng ép mình mỉm cười, thu tay lại, nhún mình cảm tạ Khánh vương gia cao
ngạo trên mình ngựa, “Tạ vương gia thưởng tiền.”
“Ngươi!” Tĩnh Hiên nổi cơn thịnh nộ, vung roi chỉ
thẳng nàng. Trông mặt y giờ còn đáng sợ hơn khi nãy, Giang Liễu sợ Khánh vương
gia quất roi xuống, bèn cầm tay Mỹ Ly, nhanh chân kéo nàng về phía dịch trạm,
“Cách cách, đi mau thôi!”
Khi cả hai đã biến mất sau khúc quanh đường cái, Tĩnh
Hiên mới mặt sắt ra lệnh cho hai tên tùy tùng: “Đi theo bọn họ, đừng để bị phát
hiện!” Y nói mà như nguyền rủa nàng, nói xong vẫn chưa hết giận, y vung roi
thúc ngựa, tuấn mã hí lên một tràng dài rồi tung vó chạy như điên.
Thừa Nghị theo sát đằng sau, mặt không đổi sắc. Tĩnh
Hiên phóng ngựa một lát, cơn giận rốt cuộc cũng tiêu tan. Từ khi ra khỏi lãnh
cung, nàng cư xử quá đáng không phải chỉ một hai lần, đúng là y tự tìm phiền
toái cho mình mà!
Lúc nàng quấn quýt y cảm thấy bực bội, không quấn quýt
nữa… không ngờ y cũng chẳng thoải mái!
Thấy y giảm tốc độ, Thừa Nghị cũng gò cương.
“Vì sao không nói rõ ràng?” Thừa Nghị hờ hững thốt,
giọng đều đều.
“Nói rõ ràng? Cô ta lại bám theo thì làm sao!” Tĩnh
Hiên hừ lạnh, nói cũng chỉ để m