
ầu qua, một miếng ăn hết luôn. Ta bất ngờ đành trơ mắt nhìn hắn một miếng ăn
hết món ngon đầu tiên của chính mình, "Ngươi! Này! Làm sao ngươi dám ăn
của ta? Đây là mì trường thọ của ta a a a a..."
Hắn nuốt xuống sợi mì, còn không quên lấy đầu lưỡi liếm liếm môi, nhìn ta cười tươi tắn:
"Cũng là của ta."
"Cái gì?"
"Mùng hai tháng hai cũng là sinh nhật ta."
"Ôi chao? Rắn cũng có sinh nhật à?"
"Vạn vật đều có lúc đầu, dựa vào cái gì mà rắn không thể có sinh nhật?"
"Vậy ngươi bao nhiêu tuổi ? Nếu có thể biến ảo thành hình, nhất định
hơn một ngàn nhỉ?" Ta thuận miệng nói theo, chiếc đũa trong tay vẫn
không ngừng cuộn cuộn, tuy rằng miếng đầu tiên bị cướp nhưng tốt xấu gì
phần còn lại toàn bộ sẽ là của ta, cho nên cũng không thèm để ý. Huống
chi, bát mì này thật sự mềm dẻo thơm nức, ăn quá là ngon.
Ngôn Thù yên lặng nhìn ta trong chốc lát, mới chậm rãi đáp : "Mười sáu."
"Phốc —" Ta đang uống dở chén nước tráng miêng, nuốt không xuôi toàn bộ phun lên mặt hắn.
"A! Xin lỗi xin lỗi, ta không phải cố ý đâu..." Lúc này không kịp tìm cái khăn nào, kéo tay áo vội vàng lau lau mặt hắn, "Ai kêu ngươi lại
trêu ta, ta không tin ngươi bằng tuổi ta đâu, chẳng lẽ tu hành cũng có
cái gọi là thiên phú à? Cho tới bây giờ chỉ nghe nói tu luyện càng nhiều năm đạo hạnh càng cao thâm thôi..."
Hắn yên lặng ngồi, mặc kệ ta dùng ống tay áo vừa cứng queo vừa thêu
đầy hoa lau mặt cho hắn, ánh mắt nhìn chăm chú thật sâu. Ta bị ánh mắt
thâm trầm đó nhìn chằm chằm, hốt nhiên cảm thấy được mất tự nhiên,
ngượng ngùng thu tay, cười ha ha: "A, mì sợi phải ăn nóng, để lạnh ăn
mất ngon... Bất quá, vì ngươi chuẩn bị cho nên ta chia cho ngươi một
nửa."
Hắn thu hồi ánh mắt quỷ dị khó lường, chớp mi cười, "Tốt, chia cho ta một nửa."
Kết quả là — người khác động phòng hoa chúc kiểu gì ta không rõ.
Đêm động phòng hoa chúc của ta, ta lại cùng cái kẻ gọi là phu quân đầu đối đầu cùng nhau ăn mì trường thọ...
Tối hôm đó ăn mì xong ta mơ mơ màng màng úp mặt xuống bàn
ngủ, hình như còn cùng Ngôn Thù hàn huyên chuyện gì đó, tuy nhiên bây
giờ không nhớ nổi. Khi tỉnh lại đã thấy nằm trên giường bên cạnh có hai
nha hoàn phục vụ, Ngôn Thù bóng dáng mất tăm.
Vài ngày sau trong cung truyền ra, hoàng hậu nương nương triệu kiến ta.
Vì thế lại bận rộn cuống cuồng, vừa mặc lớp lớp quần áo dày vừa phải
đeo tầng tầng trang sức nặng lại vừa lắng nghe quản gia dặn dò các quy
tắc từ lời nói đến việc làm khi vào cung.
Sau Ngôn Thù hỏi ta: "Hôm nay tiến cung, cảm giác như thế nào?"
"Hoàng cung thật đẹp, hoàng hậu rất hiền lành nhưng mà hình như sức khỏe không tốt, đau đầu suốt."
"Đau đầu?"
"Ừ, bất kể ta nói gì xong nàng đều nhăn nhăn trán hơn nữa sắc mặt rất khó coi, ta nghĩ chắc chắn nàng bị bệnh. Tuy nhiên tính nàng thật sự
tốt tốt lắm" ta khoe ra cái hộp đầy vật quý, "Xem, đây là lúc gần về
nàng ban cho ta ! Những châu báu này có thể đổi thật nhiều tiền nha,
tiền này lại không phải do ngươi cho ta phải không? Ta dùng chúng đi mua tế phẩm, đều được phải không?"
Ngôn Thù cười mà như không, nghiêng người liếc nhìn quản gia vẫn im lặng đứng bên cạnh: "Này, nàng hỏi Khúc quản gia đi."
Quản gia Vương phủ ước chừng 40 tuổi nhưng vẫn còn phong vận của
người đẹp hết thời, họ chồng là Khúc, người này khá lợi hại. Chuyện là,
khi ta vào cửa phủ, trong phủ lời đồn đãi chuyện nhảm không ít, chính
tai đã từng nghe hai nha hoàn thảo luận: "Vì lẽ Vương gia lại cưới một
người xấu như ma lem về nhỉ?" Không đợi ta tức giận, Khúc thẩm đã bước
vào trước, dọa cho hai nha hoàn kia hết hồn.
Khúc thẩm không mắng cũng không đánh, chẳng qua là bình thản đem sóng mắt thoáng nhìn, hai tay chống hông cất cao giọng nói: "Từ hôm nay trở
đi người hầu trong phủ bất kì ai mắt nhỏ mũi tẹt, tất cả đều tấn chức
lên một bậc, nếu cân nặng tăng thêm một cân thưởng 12 lạng bạc "
Lệnh này ban ra, trong vương phủ thẩm mỹ có bước chuyển biến lớn, mấy nha hoàn ngày xưa mắt chỉ hận không đủ to, bây giờ đi đường đều híp nửa mắt; mỡ heo nhanh chóng hết sạch, mấy tên bán đường thấy người Vương
phủ giống như thấy thần tai.
Cuối cùng Khúc thẩm kết luận với ta một câu: "Cái này gọi là chủ nào
tớ nấy*. Đầy tớ yêu thích, đều phải theo chủ tử. Vương gia nếu cưới
Vương phi, Vương phi là đẹp nhất trên đời này — không chỉ là Vương gia
nghĩ như thế, tất cả mọi người trong phủ đều phải nghĩ như thế mới
được."
Từ ngày đó ta biết đó là một người lợi hại tốt nhất không cần chọc
giận. Bởi vậy, Ngôn Thù bảo ta hỏi nàng, ta vội vàng tươi cười, ăn nói
khép nép: "Khúc thẩm, người xem giùm từng này châu báu có đủ mua những
thứ này không?" Nói xong, nhanh nhẹn đưa ra danh sách tế phẩm.
Nàng tiếp nhận danh sách nhìn lướt qua, cung kính đáp: "Bẩm Vương phi, chắc chắn đủ tuy nhiên... "
"Tuy nhiên làm sao?"
"Vương phi muốn mấy thứ này, ngay lập tức không thể mua được." Nàng
giải thích, "Ở đây, chuồn chuồn bươm bướm, chỉ sợ phải đợi hết xuân mới
có, mà con dế mèn ve con, lại phải chờ đến cuối hạ." Ta vội giật lại
danh sách, choáng, bên trên thật đúng là có ghi chuồn chuồn bươm bướ