
i nghĩ, “Có ý gì?! Anh nói vậy là sao? Người ta đường đường là nữ
Chủ tịch củachuỗi cửa hàng bách hoá nha,tôi là cái gì chứ! Đương
nhiênkhông thể ảnh hưởng đến
tình nhấn mạnh hai chữ
sao?”
Cô một bụng hoài nghi đứng trước An Đình từ từ quan sát,lầm bầm trong miệng: “Chếttiệt! Sao mình thấp hơn cô tachứ? Không, mình không hiểu
lầm, nhất định có lý do khiến mình nghi ngờ?”
Đúng rồi, chỉ có khả năng làphụ nữ! Nếu không phải là phụ nữ xinh đẹp thì cũng là phụ nữ có năng lực.
Đáng ghét, một đống phụ nữ chưa chồng chưa người yêu sao cứ thích
quấn lấy Joel, cô so với từng người thua kém mọi mặt? Một đám phụ nữ,
người nào người nấy đều có sở trường của riêng mình lần lượt xuất hiện
đảkích sự tự tin của cô, khiến cô thấy mình thật vô dụng?
Mười năm trước, hắn cũngkhông có bộ dáng như hiện tại khiến tâm phụ
nữ chao đảo, nhưng bây giờ, bất luận đi đếnchổ nào đều trở thành tâm
điểm thu hút mọi người. Đợt nghỉdưỡng một tháng kia, vô số ánhmắt ngưỡng mộ lộ liễu khôngthèm che dấu, cô có thể biết được bọn họ trong đó có
bao nhiêu là cuồng si, chỉ ước rằnglàm thế nào ở cùng một chỗ với hắn?
Cô thật sự rất yêu Joel, nhưngcó trời chứng giám, cô thật sự càng lúc càng thấy hối hận gảcho đàn ông xuất sắc như vậy! Thích một người bình
thườngrồi chung sống với người đó,tối thiểu cô sẽ không sống trongbất an một ngày đẹp trời nào đó bị hắn bỏ rơi.
Dưới sự dò xét của Ti Ti, An Đình kiêu ngạo ngẩng cao đầu, khinh
thường nhìn Ti Ti, càng tăng thêm sự khó chịu trong lòng Ti Ti. “Yên
tâm, tôi sẽ coi như chưa có gì xảy ra, cô có thể đi được rồi?”
Ti Ti càng lúc càng khống chế không nổi tâm tư, nỗi phiền muộn trong
lòng đột nhiên trỗi dậy, cảm giác chua xót dâng lên.”Ưm! Hắn tất nhiên
sẽ nhanh quay lại, có người ở đây chờ hắn mà!”
Nhìn thấy chiến thắng lấp loé trong mắt An Đình, lửa giậntrong lòng
Ti Ti rốt cục bị đốt đến cực điểm, khóe miệng bất giác mỉm cười xảo trá.
“Đừng khách khí, chỉ cần anh giúp tôi một việc nhỏ là đượcrồi… Đừng
vội?” Cô đột nhiên bày ra một tư thế quái đản, “Chính là phiền anh nói
với Hạo Hạo một tiếng, tôi sẽ đi du lịchvòng quanh thế giới với ViênLinh tiếp, ít nhất ba năm hoặcnăm năm sẽ trở về, bảo thằng béan tâm sống ở
nhà bà nội đừnglo lắng cho tôi, OK?” Nói xongbỏ điện thoại xuống, dùng
tốcđộ thi chạy trăm mét lao ra khỏi phòng, xẹt qua Molly đi phía trước
khiến cô ấy giật mình, cấm đầu cấm cổ chạy ù vào thang máy dành riêng
cho Chủ tịch, cửa thang máy vừa đóng lại, cô tức khắc la to một
tiếng,”Yeah!”
An Đình chẳng hiểu ất giáp môtê gì chỉ lặng căm đứng yên nhìn Ti Ti
như gió lốc bay ra khỏiphòng, sau đó Davy sắc mặtcăng thẳng khẩn trương
đi vào,”Ti Ti! Ti Ti… Cô ấy đâu rồi?”
Không thấy Ti Ti, Davy sợ hãi mất hồn, quay sang An Đình hỏi không ngớt về tung tích của Ti Ti.
An Đình chỉ ra bên ngoài, Davy lấy tốc độ tên bắn lao ra, khôngngừng
lẩm bẩm trong miệng, “Tiêu rồi! Tiêu rồi! Lần này xong đời, mình lại gây hoạ lớnnữa!” Vọt tới trước thang máy, hắn sốt ruột đi tới đi lui
chờthang máy. Chờ cả ngày rốtcuộc cửa thang máy cũng mở,Joel từ trong
thang máy bước ra, Davy thậm thò thậm thụt tìmkiếm sau lưng Joel, “Ti
Ti? Anh có gặp Ti Ti không?”
“Búp bê? Có, cô ấy nói đi gặpmột người liền vội vàng chạy,cũng không
biết việc gì mà gấpđến vậy, có lẽ trễ giờ. Sao? Tìm cô ấy có việc gấp
sao? Nhìn sắcmặt em xám xịt.” Joel khôngbiết đại họa giáng xuống đầu,vẫn cười hỏi.
“Gấp? Em sắp phát điên rồi! Ti Ti và An Đình đụng mặt trong phòng
anh… Cô ấy hiểu lầm! Sau đó bỏ chạy… Cô ấy, cô ấy nói đi tìm Viên Linh…”
Davy còn chưa nói xong, sắc mặt Joel xám như tro tàn, hai người đồng
thời xoay người vọt vào thang máy, trước khi cửa thang máy đóng lại, vừa hay nhìn thấy Philip đi tới, miệng lahét ồn ào, “Này! Hai người sao
chạy vào đây? Chủ tịch Lam làm sao bây giờ?”
Davy một tay ấn nút giữ cửathang máy, một tay chộp cổPhilip kéo vào. “Mau! Có nhiềungười tìm sẽ nhanh hơn!”
Molly giật mình khiếp sợ trợn mắt nhìn ba tên trùm của công ty chạy
trối chết giống nhưmông bị lửa đốt biến mất trong nháy mắt, cô quay đầu
lại nhìnthấy Chủ tịch Lam đứng ở cửa phòng làm việc.
Cô bất an nuốt nước miếng.”Bọn họ… Ừm, chắc có việc đột xuất, có lẽ… Có lẽ rấtnhanh sẽ trở lại.”
An Đình sắc mặt quái dị nhìnMolly chăm chăm.
“Nếu được… Chủ tịch Lam, cô có thể dời lại ngày khác…”
An Đình lắc đầu, “Không sao, tôi có thể đợi bọn họ.” Kiên nhẫn chính
là một trong những điều kiện quan trọng dẫn đến thành công, huống chi <đốitượng> có “giá trị cao” như thế,bỏ ra chút tâm tư là đáng giá.
Molly không biết nói gì, cô bấtquá cũng chỉ là thư ký quèn mà thôi.
“Nếu vậy, mời Chủ tịch Lam…”Molly đang nói giữa chừng độtnhiên im
lặng nín thở giống như có phát hiện mới về
Ness>, mắt chữ O miệng chữ A nhìn bóng dángquái vật thấp thoáng từ
thangmáy chầm chậm đi ra, vâng quái vật đó chính xác là Ti Ti, taytrái
cô nàng ôm một túi trái cây,tay phải cầm quả lê nhàn nhã nhấm nháp.
“Hi, Molly!”
Molly vẫn không tin vào thịgiác c