
i hơn một chút. Mở to mắt nhìn ra mới biết hóa ra đã gần đến giờ Dậu rồi.
Nàng ngồi dậy mặc vào chiếc áo khoác, chải đầu tóc, chỉ là không biết ai đang ở bên ngoài nên chần chừ một lúc mới vén mành lên. Trên trường kỷ có một vị ma ma đang ngồi, tuổi tầm trên dưới 40. Người ấy mặc áo dài gấm xanh có thêu hình cỏ linh chi và hoa màu tối, trên đầu ngoài chiếc mũ dẹt vuông vắn khảm ngọc chỉ thấy một bông hoa, tay cầm một miếng đồng gảy gảy than trong lò. Ngón trỏ tay trái được giáp tròn bằng ngọc bảo vệ, nó đụng vào chiếc lò phát ra âm thanh, y phục sang trọng không kém chủ nhân.
Ngọc Trợ thấy Lâm Lang vén mành đi ra, vội gọi nàng: "Đây là Anh ma ma bên thân Thái hậu."
Lâm Lang vội vàng thỉnh an, Anh ma ma lại cực kì khách khí, vừa đỡ vừa dìu. Khi nàng ngẩng mặt lên thì Anh ma ma kia chợt ngẩn ra, nắm tay nàng, tinh tế đánh giá một hồi, đoạn hỏi: "Tên là gì?" Lại hỏi: "Tiến cung mấy năm rồi?"
Lâm Lang trả lời từng câu hỏi, Ngọc Trợ lại hỏi nàng: "Khá hơn chưa? Sao đã dậy rồi?" Lâm Lang đáp: "Đã khiến cô cô bận lòng, chỉ là nhiễm chút phong hàn, nghỉ một lúc đã thấy đỡ nhiều rồi." Ngọc Trợ liền bảo nàng: 'Đi ăn cơm đi, mấy đứa Họa Châu đã đi cả rồi."
Đợi nàng đi khuất Ngọc Trợ mới hướng Anh ma ma nói: "Ma ma chọn đứa nhỏ này sao?" Anh ma ma cười một tiếng, đáp: "Đứa nhỏ này vẻ ngoài thanh tú, đúng là nhân tài, chỉ là đáng tiếc... ta với ngươi cũng chẳng phải người ngoài, nói chuyện cũng không cần giữ kẽ gì cả. Nàng ta... ta thấy vẻ ngoài của nàng ấy có ba phần giống với Đoan Kính hoàng hậu*."
* Hoàng hậu thời Thuận Trị, tên thật là Đổng Ngạc Tử-Vi
Ngọc Trợ nghe xong câu này quả nhiên một lúc lâu không nói nổi lời nào, cuối cùng mới bảo: "Trong mấy đứa nhỏ ở đây, nàng là người dịu dàng chu toàn nhất, thêu thùa may vá cũng khéo nhất, làm việc gì suy nghĩ cũng chín chắn, chỉ tiếc... đúng là không có phúc."
Anh ma ma nói: "Thái hậu muốn chọn một người phù hợp để hầu hạ bên cạnh cũng chẳng phải mới ngày một ngày hai. Chỉ là hậu cung tuy lớn, người đông, nhưng không biết bản chất tính tình như thế nào, thôi thì chúng ta từ từ quan sát vậy."
Đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền hỏi: "Ngươi vừa rồi nhắc đến cái tên Họa Châu đó, là ai? Cái tên thật thú vị."
Ngọc Trợ đáp: "Tên của đứa nhỏ này nói ra cũng có nguồn gốc riêng. Lúc mẫu thân hoài thai nó, mơ thấy một vị tiên đưa đến một cuộn tranh, lúc mở ra nhìn vào lại chỉ thấy một viên ngọc trong cả bức tranh lớn như vậy. Từ đó mới thay tên hồi nhỏ của nó thành Họa Châu."
Anh ma ma "ai da" một tiếng: "Đứa nhỏ này chỉ sợ có chút lai lịch, ngươi gọi đến để ta nhìn xem."
Ngọc Trợ vì thế kêu tiểu cung nữ: "Đi gọi Họa Châu đến."Chỉ chốc lát sau Họa Châu đến nơi, Ngọc Trợ bảo nàng thỉnh an Anh ma ma. Lúc Anh ma ma nhìn nàng chỉ thấy một mặt phấn trắng nhẹ nhàng, tròn tròn sáng sủa như mặt trăng, mặt mày thanh tú. Anh ma ma hỏi: "Bao nhiêu tuổi rồi?"
Họa Châu đáp: "Năm nay 16." vừa nói liền lộ ra hàm răng trắng như ngọc, ngây thơ, động lòng người. Trong lòng Anh ma ma đã có ba phần yêu thích. Lại hỏi: "Là người nhà nào?"
Họa Châu trả lời: "Phú Sát Thị."
"Ai da, vòng vo cả nửa ngày hóa ra lại là người một nhà." Anh ma ma cảm thán.
Ngọc Trợ liền cười nói: "Khó trách đứa nhỏ này hợp với ma ma như vậy. Người ta bảo Phú Sát Thị sinh ra mỹ nhân, quả nhiên không sai. Lúc ma ma còn trẻ cũng là một mỹ nhân, đứa nhỏ Họa Châu này cũng cực kì đoan trang."
Anh ma ma để cái lò sưởi tay xuống, cầm tay Họa Châu rồi nói với Ngọc Trợ: "Ngươi đừng nói đùa, ta chỉ là một bà già mà thôi, ta thì lấy đâu ra mỹ nhân, chỉ là một người không bằng ai mà thôi."
Họa Châu từ lâu đã không nhịn được cười, Anh ma ma lại hỏi thêm nàng rất nhiều. Họa Châu vốn là người thích náo nhiệt, hỏi một câu liền đáp trên ba câu, khiến ma ma Anh cực kì vui vẻ.
Nói: "Lão luyện thành thục đương nhiên là tốt, nhưng trong cung ai ai cũng đều thành thục cả, cả năm mệt mỏi khiến người ta sinh buồn. Đứa nhỏ này thích cười thích nói, có lẽ Thái hậu sẽ thích."
Ngọc Trợ vội nhắc Họa Châu: "Anh ma ma cất nhắc ngươi như vậy còn không mau dập đầu tạ ơn?"
Họa Châu vội vàng cúi lạy, Anh ma ma đích thân nâng nàng lên, nói: "Mọi chuyện còn phải bẩm lên Thái hậu, xin Lão nhân gia người định đoạt nữa, ngươi vội dập đầu làm gì. Đợi tin chính xác vào ngày mai rồi tạ ta cũng chưa muộn."
Ngọc Trợ một bên cười bảo: "Ma ma là người đắc lực của Thái hậu, ma ma có thể vừa mắt đứa nhỏ này, chắc cũng có thể hợp với Thái hậu."
Anh ma ma quả nhiên cực kì vui vẻ: "Cũng chỉ là theo người từ lâu nên biết được tính tình của người. Chúng ta phận làm nô tài làm sao có thể thay Thái hậu lo liệu được." Rồi đứng dậy bảo: "Đã muộn rồi, ta phải về hầu hạ Thái hậu."
Ngọc Trợ vội đứng dậy tiễn, lại bảo Họa Châu: "Trời tối rồi, châm đèn tiễn ma ma."
Họa Châu vâng lời châm đèn đến, đi cùng Anh ma ma. Lâm Lang ăn cơm xong quay về phòng, thấy Ngọc Trợ đang ngồi một mình kiểm tra y phục, Lâm Lang tiến tới giúp một tay.
Ngọc Trợ hít vào một hơi sâu: "Ngươi đang bệnh, đi nghỉ trước đi." Lâm Lang nói: "Nằm cả nửa ngày rồi, giờ làm việc một chút cũng t