
à phát triển và dung hợp. Huyền Điểu dần biến
thành có mào gà, chân hạc và đuôi công giống Phượng Hoàng.
p/s: Thiên soái ca đã lên sàn *tung hoa* lót đường cho boss phản diện thể hiện nào
Editor: mèomỡ
Trăng Máu chậm rãi ngả về Tây, ánh sáng đỏ rực rỡ nhạt dần, một đêm giết chóc dài đằng đẵng sắp chấm dứt. Cục diện hỗn loạn tại Phong Đô vì chàng
trai áo trắng xuất hiện mà bình ổn tức thì, không ai dám nhiều lời.
Chàng trai áo trắng chỉ mở ống tay áo đã có thể thu Phong Cơ vào trong
tay áo, dù là Lôi Hỏa thiên kiếp của Minh Dục trước đây đã làm Phong Cơ
bị thương, hay sau này chưởng quầy Ly dùng Tam Muội Chân Hỏa bao vây
Phong Cơ, hắn có thể nhẹ nhàng thu cả Phong Cơ và Tam Muội Chân Hỏa vào
trong tay áo, chứng tỏ tu vi sâu không lường được.
Một đám yêu ma quỷ quái tính cả bốn đệ tử Phong Cơ mang đến trơ mắt nhìn Phong Cơ bị bắt, còn có thể làm được gì. Tất cả theo Như Nhứ quỳ gối
trước chàng trai áo trắng.
“Như Nhứ bái kiến Huyền Kỳ Đế Quân.” Trong giọng Như Nhứ có chút run rẩy, là sợ hãi không thể áp chế.
Huyền Kỳ Đế Quân liếc Như Nhứ và đám yêu một cái, nhẹ nhàng khoát tay áo,“Đến từ đâu thì về đó đi.”
“Tạ ơn Đế Quân.” Chúng yêu ma đều có cảm giác như trút được gánh nặng,
không cần một lát đều đã chạy mất tăm, cứ như thể bọn chúng chưa bao giờ tới Phong Đô, giống như nơi này vốn chưa từng xảy ra đại chiến.
Lần này Phong Đô chết vô số, giờ phút này lại như bụi trong gió dễ dàng
bị thổi đi không lưu lại một chút dấu vết. Đối với Tòng Tố cùng đám đạo
sĩ Huyền Tôn giáo mà nói, đây chẳng khác làm nhục giẫm đạp lên bọn họ.
Bọn họ vì cái gọi là vệ đạo, cái gọi là muôn dân thiên hạ, liều mạng đấu pháp cùng đám yêu ma này, bao nhiêu nhiệt huyết cuối cùng chỉ là hy
sinh vô ích. Cuối cùng tất cả được bình ổn cũng chỉ vì mấy câu nói của
vị “Huyền Kỳ Đế Quân” này, sao có thể cam tâm?!
Minh Tịnh, Minh Trí cầm pháp khí nhìn chàng trai áo trắng đứng dưới tàng cây, trong lòng không biết nên làm sao. Huyền Kỳ Đế Quân không phải đối thủ bọn họ có thể đối phó được, nhưng chẳng lẽ muốn bọn họ chạy trốn
sao? Đám sư điệt đều đang chờ bọn họ quyết định, Huyền Tôn giáo không có người nhu nhược, nếu có thể giết ma đầu này thiên hạ sẽ được bình an,
nếu không giết được bọn họ xả thân vì nghĩa cũng không làm thất vọng
trời đất sư môn!
Minh Tịnh chỉ giật giật ngón tay, Huyền Kỳ Đế Quân liền quay sang nhìn
hắn, ánh mắt không gợn sóng nhưng lại hoàn toàn nhìn thấu Minh Tịnh,“Các ngươi còn đứng đây làm cái? Sống lâu quá cho nên chán rồi sao?”
“Tên ma quỷ này, ta……” Minh Tịnh phất phất trần, thật sự muốn liều mạng
cùng Huyền Kỳ Đế Quân. Đáng tiếc hắn còn chưa nói xong, một bóng trắng
xẹt qua Minh Tịnh suýt chút nữa đầu thân hai nơi, mất mạng.
Minh Tịnh rất không biết tự lượng sức mình, đối với Huyền Kỳ Đế Quân mà
nói, đừng nói giết người, dù giết hết bá tánh trong thiên hạ cũng đâu
khó gì?!
May mà Bạch Nham nhanh chóng kháp pháp quyết, đưa Tòng Tố cùng đám người Đường Phong vào kết giới của mình cứu Minh Tịnh một mạng, vung tay một
cái đã đưa bọn họ về phía đám mây chân trời.
“Lão đạo sĩ ngươi thật chăm chỉ thay đổi hình dáng, dùng túi da tốt như
vậy trốn tận ba trăm năm liền?” Huyền Kỳ Đế Quân căn bản không có hứng
thú với đám người phàm như con kiến đó, giết hay thả cũng chẳng có cảm
giác gì, hắn chỉ để ý chưởng quầy Ly.
Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham một cái, nói nhỏ với hắn:“Không bằng liều mạng đi.”
Bạch Nham nhíu mày, trong lòng cân nhắc một phen, đánh bừa thì hai người bọn họ không thắng được Huyền Kỳ Đế Quân Thiên Khê .
Trong Ma giới, tên Thiên Khê là kiêng kị, rất nhiều yêu ma đều không dám gọi thẳng, vì thế mới có danh hiệu “Huyền Kỳ Đế Quân” này, Thiên Khê
cũng chỉ mỉm cười xem như ngầm đồng ý. Qua gần ngàn năm, Huyền Kỳ Đế
Quân ở Ma giới thậm chí tu tiên giới không ai không biết không ai không
hiểu, ngược lại tên Thiên Khê lại ít có người biết.
Thiên Khê nhìn hai người, khóe miệng hơi hơi nhếch lên,“Du Dao năm đó
tội muội trốn khỏi sư môn nể tình hôm nay muội thay ta xử lý Phong Cơ,
ta có thể tha thứ cho muội, cũng đỡ cho Vân Nhai suốt ngày che chở muội, làm ta thêm phiền.”
Việc này không đề cập tới trong lòng chưởng quầy Ly cũng đã bốc hỏa,
huống chi bây giờ Thiên Khê còn bày ra bộ dáng như lão Thiên Vương đến
xem chưởng quầy Ly. Pháp lực của nàng không bằng Thiên Khê, nhưng nàng
xưa nay kiêu ngạo làm sao chịu được Thiên Khê nhục mạ. Thù ba trăm năm
trước dù hôm nay không báo được, nàng cũng phải cho Thiên Khê chịu chút
đau khổ, nếu không nàng quả thật không còn mặt mũi sống sót!
Bạch Nham vừa thấy chưởng quầy Ly nhíu mày là biết nàng bị Thiên Khê
chọc giận, một tay nắm lấy cổ tay nàng, lấy thuật thiên thính
khuyên:“Chúng ta không nên lấy cứng đối cứng, biết rõ ý đồ của hắn rồi
tính.”
Chưởng quầy Ly trong lòng thịnh nộ không thể bình tĩnh, nhưng phần nhiều vẫn là nghi hoặc. Nàng và Bạch Nham vốn tưởng rằng Thiên Khê đến vì Quỷ mẫu Hỏa Linh, nhưng hôm nay hắn lại thu nguyên thần của Phong Cơ. Từ
tiểu thiếu gia Lâm gia vô cớ mất tích từ Đan thành, đến đại nạn trên