Polaroid
Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tiệm Quan Tài Phố Tây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324504

Bình chọn: 8.00/10/450 lượt.

hư vô, vậy

Thiên Khê cũng khó mà sống nổi, bởi vì hắn không có nguyên thần cũng không có

thân thể, có Hậu Khanh mới có hắn.”

“Huynh chắc chắn?” Chưởng quầy

Ly hỏi.

Vân Nhai gật đầu:“Ta đã vào

Tháp Linh Lung, Thiên Khê không có lửa Vô Sinh, nhưng Hậu Khanh có, trong lửa

Vô Sinh của Hậu Khanh có ký ức của Thiên Khê.”

Khiếp sợ của chưởng quầy Ly,

Bạch Nham và Tòng Tố không có từ nào có thể biểu đạt, sự thật này quả thật là

không ngờ, nhưng cũng hoàn toàn giải thích được vì sao Thiên Khê không tiếc bất

cứ giá nào, không từ thủ đoạn cởi bỏ phong ấn Ngũ Hành Trận, là vì chính hắn.

“Khó trách huynh nói Thiên Khê

trời sinh là ma.” Giờ phút này cuối cùng chưởng quầy Ly cũng hiểu được ý trong

lời Vân Nhai nói.

Bạch Nham hỏi:“Vậy làm sao bây

giờ?” Bọn họ phải làm sao mới có thể giết chết một cái bóng không có nguyên

thần lại không có thân thể?

Vân Nhai nói:“Đây là nguyên

nhân thứ hai ta ẩn thân trong Huyền Tôn Giáo, ta vẫn không tìm thấy phương pháp

nào có thể hoàn toàn giết chết Thiên Khê, bây giờ chỉ đành liều một chút thôi.”

“Làm thế nào?” Chưởng quầy Ly

hỏi.

“Dùng Kính Côn Luân chiếu vào

Thái Cực Đồ, lấy Kính Côn Luân làm mắt trận Thái Cực Càn Khôn, tìm ra linh

nguyên của Thiên Khê.”

“Thiên Khê có linh nguyên?”

Tòng Tố không nhịn được mở miệng hỏi.

“Hắn cũng là oán linh đương

nhiên có linh nguyên, hắn có thể rời khỏi núi Ngũ Hành mà không bị hạn chế

chứng tỏ hắn mang linh nguyên ở trên người. Tìm được linh nguyên là có thể giết

hắn.” Chưởng quầy Ly giải thích,“Nếu Thiên Khê là oán linh của Hậu Khanh, vậy

ngày nào Hậu Khanh còn chưa thoát khỏi phong ấn, hắn sẽ không thể hòa hợp linh

nguyên vào thân thể mình, do có phong ấn ngăn cản. Đây cũng là một nguyên nhân

khiến hắn phải cởi bỏ phong ấn.”

Vân Nhai gật đầu:“Đúng là như

thế.”

“Vậy còn chờ cái gì?” Tòng Tố

nhìn Bạch Nham một cái, ý bảo Bạch Nham đưa hắn đến chỗ Thái Cực Đồ.

Bạch Nham cười một tiếng:“Đi!”

Một tay túm Tòng Tố phi thân lên.

Chưởng quầy Ly nhìn Vân Nhai

mỉm cười:“Cám ơn.”

Vân Nhai cười khổ cười:“Ta chưa

làm được gì. Thậm chí ngay cả lời hứa che chở không để muội bị thương cũng

không làm được.” Vừa nói Vân Nhai vừa vươn tay chạm vào bên cánh bị gãy của

chưởng quầy Ly, hào quang pháp thuật ôn hòa mông lung, bên cánh bị gãy của nàng

dần dần khôi phục như thường, đau đớn cũng biến mất.

“Nếu người có thể khống chế

Kính Côn Luân không xuất hiện, huynh sẽ không ra mặt sao?” Chưởng quầy Ly không

tin vừa rồi hắn ẩn thân ở bên, nhìn Thiên Khê suýt chút nữa giết nàng.

Vân Nhai lắc đầu:“Mới vừa rồi

bị nữ thần Bột Hải ngăn cản nên chậm trễ một chút.”

“Bạch Doanh Chi?”

“Ừ, nàng ấy vừa vào núi đã động

thủ với ta, mất rất nhiều sức mới giải thích được. May rằng tới không muộn.”

“Vậy nàng ấy đâu?”

“Mang theo Nhị hoàng tử long

tộc Đông Hải trở về rồi. Cuộc chiến nơi này bọn họ không thích hợp tham gia.”

Chưởng quầy Ly gật đầu, tiện đà

nhắm mắt lại, chuyên tâm niệm pháp chú.

Vân Nhai yên lặng lùi xa mấy

trượng, cuối cùng nhìn chưởng quầy Ly một cái. Thật ra hắn không đến muộn, khi

chưởng quầy Ly mở Thái Cực Đồ, hắn đã đến rồi. Khi hắn thấy Thiên Khê từ sau

lưng bất ngờ đánh một chưởng, giây phút đó trái tim hắn như nhảy ra khỏi lồng

ngực, vốn muốn ra tay cứu giúp lại thoáng nhìn thấy Bạch Nham, cuối cùng hắn

không hiện thân, Ly Du Dao đã không cần hắn bảo vệ nữa rồi.

Trận đại chiến trên núi Thiên

Ngu, Thiên Khê vừa phá vỡ tường lửa xâm nhập vào thư các, bị Sí Hoàng cản lại, vốn

định ra tay lại bị một luồng sáng vàng quây chặt, ép tới hắn không thở nổi.

Trong hàng trăm quỷ ảnh màu trắng của Thiên Khê, Vân Nhai tìm được con duy nhất

màu đen, linh nguyên của Thiên Khê, pháp khí nhỏ như hạt đậu trong tay bắn ra

đánh tan quỷ ảnh màu đen kia, lặng lẽ kết thúc ma đầu Thiên Khê này.

Thiên Khê, còn có rất nhiều

người cũng không ngờ rằng kết cục trận đại chiến này lại thành ra như vậy,

phong hồi chuyển lộ, Thiên Khê chưa kịp khiếp sợ đã hóa thành khói bụi biến

mất. Vân Nhai là Xu Ảm Đế Quân, là ma, hắn nhưng

lại giết Huyền Kỳ Đế Quân, còn để cho đám người

chưởng quầy Ly chạy mất.

Chúng yêu ma dưới chân núi

Thiên Ngu đều khiếp sợ không biết làm sao, nhìn Vân Nhai yên lặng không tiếng

động.

Vân Nhai đứng ở trên cao nhìn

đám tiểu yêu dưới chân núi, chỉ khẽ cười nói:“Nay Ma giới chỉ có một Đế Quân.”

Vì thế toàn bộ Ma giới đều nghĩ rằng Vân Nhai vì đoạt quyền mà giết Thiên Khê.

Nhưng nguyên nhân thật sự thì ngay cả chưởng quầy Ly cũng không đoán ra.

Vân đạm phong khinh, đại chiến

qua đi, núi Thiên Ngu tràn đầy vết máu hắc ám, dấu vết đạo pháp yêu thuật hủy

diệt, suy tàn hoang vắng, chưởng quầy Ly giương mắt nhìn chỉ thấy gió thoảng

mây trồi, nàng chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, cả người lâng lâng giống như đám

mây.

“Du Dao!!” Giọng Bạch Nham lo

lắng hoảng sợ truyền vào lỗ tai nàng, nàng lại giống như hoàn toàn không nghe

thấy, dù sao nàng cũng đã không thể trả lời.

Mơ mơ màng màng, trước mắt có

một khoảng sáng mông lung ôn hòa, chưởng quầy Ly cảm thấy mình mệt muốn chết,

thân thể rất nặng,