
sợ hãi thay đổi. Cho
dù chính chưởng quầy Ly cũng không rõ nàng rốt cuộc có mấy phần là lo
âu, mấy phần là đau lòng.
Hỏa diễm từ trong đống lửa lặng lẽ dấy lên, chưởng quầy Ly dời mắt nhìn
ngọn lửa kia đến ngây người. Nàng không rõ cảm tình mơ hồ trong lòng này là gì, không biết đây là cảm giác gì, rối thành một cục. Lửa giận trong lòng nàng trào lên nhưng nàng không muốn chuốc giận lên Bạch Nham, dù
mắng nhiếc hắn thậm tệ thì có được gì? Bạch Nham lừa nàng ba trăm năm,
chẳng lẽ sẽ vì mấy câu nói của nàng, tức giận của nàng mà thay đổi được
gì sao? Tin hắn là chuyện quá mức mạo hiểm, nàng đáng lẽ nên hiểu được
từ sớm. Nếu không phải tình thế bây giờ còn chưa rõ, nàng đã sớm phẩy
tay áo bỏ đi, tội gì phải khiến mình uất ức ở đây đối mặt với Bạch
Nham. Tuy trong lòng Chưởng quầy Ly nghĩ hung hăng vậy, nhưng chỉ cần
hơi cân nhắc một tẹo, nếu thật sự muốn đi nàng sẽ không lùi bước .
Nói đến oan ức, trong lòng Bạch Nham sao lại không có oan ức cơ chứ. Có
một số việc nghẹn ở trong lòng rất rất lâu, chẳng lẽ hắn sẽ thoải mái
sao? Nếu không phải liên quan đến việc quan trọng, hắn có khổ mà không
được nói, tội gì phải giữ trong lòng. Giờ chưởng quầy Ly giận hắn, hắn
thật sự chẳng còn cách nào, cái gì sai cũng nhận về mình, có oan ức cũng phải cố mà nhịn. Không phải hắn chưa nghĩ tới ngày này, cũng không phải không dự đoán được phản ứng của chưởng quầy Ly, mà là suy nghĩ trăm
ngàn vạn lần cũng không nghĩ ra cách giải quyết. Nếu chưởng quầy Ly
quyết tâm muốn đi, không biết cách một khóc hai nháo ba thắt cổ có dùng
được không đây?!
Trong sơn cốc trống trải, yên ắng không một tiếng động, hai người đều có tâm sự riêng mỗi người chiếm một bên, giống như nơi này ngoại trừ bản
thân thì không còn ai khác. Không khí lạnh như băng dần dần ngưng kết
thành sương, Bạch Nham thường thường lén nhìn chưởng quầy Ly một cái,
nhưng không được đáp lại, cuối cùng ngay tiếng thở dài cũng trở nên vô
lực.
Ước hẹn một ngày qua rất nhanh, Tòng Tố và Thanh Vũ từ Phong Đô trở về
sơn cốc trong núi tuyết Tây Lĩnh. Chưởng quầy Ly và Bạch Nham còn đang
giằng co, không chịu mở miệng nói chuyện.
Thanh Vũ đến, thấy chưởng quầy Ly và Bạch Nham vẫn y nguyên như lúc họ
đi, nhưng nàng cảm thấy không khí giữa hai người kia có hơi kỳ lạ?
Chưởng quầy Ly coi như đang ngủ, từ từ nhắm hai mắt, hơi dựa vào một
bên, Tòng Tố và Thanh Vũ đi vào nàng cũng không phản ứng. Bạch Nham thì
lại cúi đầu không biết đang suy nghĩ cái gì, hoặc là hắn làm rơi bảo bối gì xuống đất mà không tìm thấy? Thấy Tòng Tố và Thanh Vũ hắn cũng chỉ
giương mắt nhìn bọn họ rồi lại cúi đầu.
“Đạo trưởng, chưởng quầy Ly, chúng ta đã trở về.” Thanh Vũ nói.
Chưởng quầy Ly mở mắt ra, vẫn duy trì bộ dáng vừa rồi, nhìn Thanh Vũ và Tòng Tố mỉm cười, không nói gì.
Bạch Nham hít vào một hơi thật sâu, cố gắng cười, nói:“Mau ngồi xuống, nói xem các ngươi ở Phong Đô tìm hiểu được những gì?”
Vốn Tòng Tố còn chưa phát hiện Bạch Nham và chưởng quầy Ly có cái gì
không ổn, nhưng nụ cười của Bạch Nham vô cùng miễn cưỡng muốn người ta
không nhìn ra cũng khó. Tòng Tố ngẩn người, hắn muốn mở miệng hỏi, nhưng lại không biết hỏi thế nào, hoặc nên nói, hắn có thể nhận ra chỗ không
bình thường, nhưng không xác định được rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào.
Cảm giác của Thanh Vũ nhanh nhạy hơn Tòng Tố nhiều, tâm tư cũng đơn
thuần, trực tiếp mở miệng hỏi:“Đạo trưởng, chưởng quầy Ly, đã xảy ra
chuyện gì vậy?”
“Ha ha, không có việc gì không có việc gì.” Bạch Nham cười khổ hai
tiếng, hỏi,“Trước tiên hãy nói những chuyện các ngươi phát hiện được
đi.”
Bạch Nham trước nay là người thâm sâu khó dò, nhưng lần này quả thật khó mà giấu được.
Thanh Vũ và Tòng Tố đều nhận thấy chưởng quầy Ly và Bạch Nham có gì đó
không ổn. Nhưng bọn họ không muốn nói thì cũng không nên miễn cưỡng, chỉ đành kể lại tỉ mỉ những chuyện họ thấy khi vào Phong Đô.
“Chúng ta làm theo cách đạo trưởng chỉ tìm được câu hòe già kia, lúc
trăng lên đỉnh, cái động trên thân cây bỗng nhiên mở ra một con đường,
quả thực khiến ta giật thót tim.” Thanh Vũ có chút hưng phấn, kích
động,“Sau khi vào hốc cây là một con đường không dài lắm, hai bên đường
hình như không có gì cả, tối như mực. Chúng ta cũng không dám đi lung
tung, chỉ dọc theo con đường nhỏ kia, không đến một khắc đã nhìn thấy
tường thành cửa thành Phong Đô, trông không khác gì thành trì bình
thường cả, chỉ hơi cũ kỹ đổ nát một chút. Vệ binh ngoài cửa thành rất
nhiều, hơn nữa rất kỳ lạ, bộ dáng là lạ.”
Thanh Vũ nói đến vệ binh này, vẻ mặt có chút vặn vẹo, khoa tay múa chân
không biết miêu tả như thế nào, nói:“Xa giống người, nhìn gần……”
Bạch Nham tiếp lời nói:“Mặc áo giáp màu trắng, cánh tay rất dài, đa số
cầm trường thương, ngón tay giống như khô lâu chỉ có xương cốt, không
thấy rõ mặt chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt phát ra ánh sáng xanh, kỳ lạ
còn rất kinh khủng?”
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy.” Thanh Vũ gật đầu đáp.
“Vệ binh đó là con rối, không chỉ nhìn kinh khủng, khi thật sự hung ác
còn kinh khủng hơn.” Bạch Nham lại cười nói,“Nếu bọn họ nhận