
c của Bạch Nham, nước mắt của nàng ta trở
thành đau khổ trong lòng Bạch Nham. Năm trăm năm sau, chưởng quầy Ly lại cũng coi những cảm xúc của Bạch Nham như của mình, để nỗi đau của hắn
hòa vào lòng mình.
“Ai,” Bạch Nham hít một tiếng, nhìn cảnh tượng quen thuộc trước mắt,
giải thích với chưởng quầy Ly,“Ta tìm một cơ hội, thừa dịp Mạc Tùng bận
việc tân đế kế vị đi tổ miếu tế điện, đưa Tuyết Nhi ra khỏi Mạc phủ giấu ở một nơi xa xôi, cũng không nói cho Thẩm Ngạn. Đợi Mạc Tùng trở về
phát hiện không thấy Tuyết Nhi, ngầm lục soát toàn thành cũng không tìm
được người, đương nhiên sẽ đến chỗ Thẩm Ngạn đòi người. Nhưng Thẩm Ngạn
cũng không biết, Mạc Tùng tìm tiếp nửa tháng, thật sự không tìm thấy sốt ruột đến mức xoay mòng mòng. Lúc này ta gợi ý cho Mạc Tùng, chuyện này
không lừa được Lã Thừa tướng lâu, không bằng nói Tuyết Nhi đột nhiên
bệnh nặng sợ là không chữa được, trước hủy bỏ hôn ước. Như vậy có thể
bảo toàn thanh danh hai nhà, cũng không tổn thương hòa khí đôi bên.”
Chưởng quầy Ly cười khẩy nói:“Huynh tính toán thật chu đáo, một hòn đá
hạ ba con chim, không chỉ bảo vệ thanh danh hai nhà, bảo vệ hòa khí, còn bảo vệ Mạc Trúc Tuyết và Thẩm Ngạn, để lại một con đường cho bọn họ.
Mạc Trúc Tuyết không tính là bỏ trốn với người khác, Thẩm Ngạn cũng
không hoành đao đoạt ái, cướp tân nương, cho dù sau này bọn họ thành
thân, Lã gia cũng không thể bắt bẻ, chỉ có thể nuốt hận vào lòng.”
Mọi chuyện nhanh chóng hiện lên trước mắt Chưởng quầy Ly và Bạch Nham,
ký ức mấy tháng lướt nhanh qua trước mắt họ. Chưởng quầy Ly liếc nhìn
Bạch Nham một cái, có một số việc chỉ sợ chính hắn cũng không muốn nhớ
lại.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở một hỉ đường đỏ rực, ngồi ở trên ghế phụ
mẫu là Bạch Nham, mà đôi tân hôn hỷ kết liền cành không phải ai khác
ngoài Thẩm Ngạn và Mạc Trúc Tuyết.
Khắp sân, khắng phòng, đâu đâu cũng là một màu đỏ thẫm, màu sắc biểu
trưng cho hạnh phúc vui mừng nhưng chưởng quầy Ly chỉ cảm thấy chói mắt. Càng làm cho chưởng quầy Ly cảm thấy không thoải mái là viện này quá im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió đêm thổi lá rụng sàn sạt.
Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham bên người, trong lòng vô cùng buồn bã.
Bạch Nham dường như hiểu được chưởng quầy Ly muốn hỏi cái gì, tự giác mở miệng giải thích trước:“Thẩm phụ không đồng ý hôn sự của Thẩm Ngạn và
Tuyết Nhi, Tuyết Nhi là trốn khỏi nhà, cùng Thẩm Ngạn không có lời mai
mối, không có mệnh cha mẹ, không theo lễ nghi, còn đắc tội với hai vị
trọng thần Lã -Mạc trong triều. Nếu kết hôn, con đường làm quan của Thẩm Ngạn nhất định vô cùng nhấp nhô.”
Chưởng quầy Ly lẳng lặng nghe, nhìn Tuyết Nhi phía xa xa mặc mũ phượng
khăn quàng vai được một bà mối đỡ chậm rãi đi vào phòng sóng vai cùng
Thẩm Ngạn cũng đang mặc hỉ phục. Bạch Nham lúc đó, cũng chính là Mạc
Cảnh ngồi trên ghế phụ mẫu lẳng lặng nhìn.
“Thẩm Ngạn là con mọt sách, nặng cấp bậc lễ nghĩa, nhưng hắn cũng yêu
Tuyết Nhi sâu nặng. Cuối cùng dù không có phụ thân ở đây chúc phúc cho
bọn họ, hắn vẫn nắm tay Tuyết Nhi bái trời đất.” Lời nói của Bạch Nham
không nghe ra cảm xúc, thản nhiên giống như hắn đang kể một câu chuyện
không liên quan đến mình.
Chưởng quầy Ly không hiểu, nếu Bạch Nham yêu Mạc Trúc Tuyết, sao hắn có
thể ngồi đó, trơ mắt nhìn người trong lòng vui mừng gả cho một người đàn ông khác? Nhưng nếu Bạch Nham không yêu nàng ta, sao lại bất chấp xúc
phạm thiên luật trộm đá Vô Sắc suýt chút nữa bị hủy thần hình?
“Không có lời mai mối, không có mệnh cha mẹ,” Bạch Nham cười cười, chậm
rãi nói,“Ngay trong tiểu viện ta cho bọn họ, chỉ có ta làm chủ hôn cho
họ. Tốt xấu gì ta và Tuyết Nhi cũng là đường thân, tính ra ta vẫn là
trưởng bối trong tộc của nàng ấy, hôn lễ này cũng tạm chấp nhận như vậy. Chỉ cần bọn họ yêu thương nhau, ta nghĩ dù cửa ải khó khăn nào bọn họ
cũng nó thể nắm tay nhau vượt qua.”
Bà mối hắng giọng kêu bái trời đất, chưởng quầy Ly lại không nghe thấy,
nhưng nàng dường như có thể nghe thấy tiếng Mạc Cảnh khóc.
Người ngồi ở ghế phụ mẫu trên mặt rõ ràng mặt mang ba phần tươi cười,
nhưng chưởng quầy Ly cảm thấy Bạch Nham chưa bao giờ cười khó coi đến
như vậy, cho dù là bộ dáng lão già vừa già vừa xấu, cũng chưa từng cười
khó coi đến vậy.
Bà mối hô đưa vào động phòng, chưởng quầy Ly cũng không nghe thấy, nhưng nàng nghe thấy rõ ràng Mạc Trúc Tuyết quay về phía Mạc Cảnh khẽ nói một câu “Cám ơn huynh, Cảnh ca ca.”
Một câu nhẹ nhàng, một câu cảm ơn phát ra từ trong tim, nhưng lại là
châm chọc lớn nhất, thương tổn sâu nhất với Bạch Nham. Không biết lúc ấy Bạch Nham nghe thì cảm thấy thế nào, nhưng nghe vào tai chưởng quầy Ly
chỉ cảm thấy như có người hung hăng quất roi vào mặt mình. Không chỉ hủy hoại dung nhan tuyệt thế của nàng, cũng hủy tôn nghiêm cao ngạo của
nàng. Nếu việc này thực sự phải xảy ra trước mắt chưởng quầy Ly, nàng
chắc chắn sẽ không nhịn được dùng Tam muội chân hỏa đốt Mạc Trúc Tuyết
thành tro, không chỉ có đau lòng, còn có hận!
Nhưng Mạc Cảnh vẫn cười, cười nhìn theo tâng lang, tân nương vào động phòng. Cười đến đau xót.
Edi