
ưa ta đến đây là để cho ta xem huynh uống rượu nói chuyện phiếm với người ta à?”
Bạch Nham lắc đầu, đưa chưởng quầy Ly đến bên cửa sổ chỉ vào một chiếc
thuyền hoa trên hồ, nói:“Lúc ấy ta ở trên Bích Lăng Các này nhìn chiếc
thuyền hoa trên hồ kia, lần đầu tiên nghe thấy tiếng đàn của nàng ấy.”
Chưởng quầy Ly lấy lại tinh thần dỏng tai lắng nghe, liền nghe thấy được tiếng đàn dần dần đến gần. Tiếng đàn kia quả thật có dư âm u nhã văng
vẳng bên tai, cầm kĩ cũng coi như xuất sắc, nhưng đây là nhận xét trên
tiêu chuẩn của người phàm. Nếu so sánh giữa nàng ta và chưởng quầy Ly,
vậy đương nhiên không bì kịp, dù sao cầm nghệ của chưởng quầy Ly đã
luyện mấy trăm năm.
“Vì tiếng đàn nên huynh đã ái mộ nàng ta? Ngay cả mặt còn chưa thấy đã
ái mộ?” Chưởng quầy Ly không tin, Bạch Nham từ nhỏ chính là linh thai,
ra đời là tiên linh. Trăm ngàn năm có tiên nhạc nào chưa từng nghe qua,
làm sao có thể dễ dàng bị tiếng đàn của một người phàm làm rung động như vậy?
“Có lẽ là nguyệt lão ngủ gà ngủ gật nên buộc nhầm dây tơ hồng.” Bạch
Nham cười cười,“Lúc ấy chỉ cảm thấy tiếng đàn này rất du dương, nghe vào lại làm cho người ta có cảm giác đau lòng, không khỏi say mê .”
“Hừ.” Chưởng quầy Ly hừ lạnh một tiếng, yên lặng nửa khắc, lại hỏi,“Nàng ta rốt cuộc là ai?”
“Con gái Trung thư lệnh Mạc Tùng – Mạc Trúc Tuyết.”
“Cũng họ Mạc sao?”
“Ừ, Mạc Trúc Tuyết và ta là cùng tông, cùng họ. Ông nội nàng ấy và ông
nội ta là huynh đệ ruột thịt. Chẳng qua nhà ta ở Từ Châu cũng không thân cận với nhà nàng ấy lắm.”
Bạch Nham dùng “Ta” để nói về quan hệ của bọn họ, trong lúc vô ý lại làm cho chưởng quầy Ly tức nghẹn.
Chưởng quầy Ly xoay đi, rầu rĩ hỏi:“Sau đó thì sao?”
Bạch Nham vung tay áo, buổi tối biến thành ban ngày, ánh sáng chợt lóe
trước mắt chưởng quầy Ly có hơi chói mắt. Bọn họ đứng ở trước một cánh
cổng lớn. Hơi ngẩng đầu có thể thấy hai chữ rồng bay phượng múa trên tấm biển – “Mạc Phủ”.
“Ta hỏi thăm một chút thì biết cô gái đánh đàn trên thuyền hoa trong Tết Nguyên Tiêu là đường muội của mình. Vừa khéo một tháng sau là đại thọ
năm mươi của Mạc Tùng, ta liền mua lễ vật tới cửa.”
“Phong lưu háo sắc!” Chưởng quầy Ly hơi lắc đầu, phỉ nhổ hắn một tiếng.
Bạch Nham thoáng nhìn chưởng quầy Ly hung hăng như vậy, không khỏi hé miệng cười trộm, nàng đang ghen sao?
Bạch Nham trước một bước khóa cửa vào Mạc phủ, cũng khóa lại ký ức mình
niêm phong đã lâu. Chưởng quầy Ly chậm một bước, nhìn bóng dáng Bạch
Nham yên lặng thở dài. Kết cục của câu chuyện này nàng đã sớm biết được, không khỏi suy nghĩ nếu hắn có thể đoán trước kết cục, ban đầu không
bước vào cánh cửa này thì thật là tốt biết bao? Nhưng nghĩ sâu xa thêm,
người – tiên vốn không cùng đường, dù hắn yêu ai thì vẫn là kết cục bi
kịch mà thôi. Ngay lúc đó Bạch Nham cũng hiểu, nhưng chẳng phải hắn vẫn
quyết tâm đi vào sao?
Cô gái khiến Bạch Nham vạn kiếp bất phục [1'> giờ phút này đang ở ngay
trước mắt bọn họ. Mạc Trúc Tuyết, người cũng như tên, xinh đẹp đoan
trang, da trắng như tuyết, lúc khép mi cười khẽ dịu dàng vô hạn. Đặt ở
thế gian thì có thể nói là dung mạo như thiên tiên, nhưng đối với Bạch
Nham, trên trời bao nhiêu mỹ nhân tiên tử hắn không thèm liếc nhìn lấy
một cái, sợ rằng ngay cả dung mạo của chưởng quầy Ly ở trong mắt Bạch
Nham cũng không được tính là xuất sắc?
[1'>Vạn Kiếp Bất Phục<<万劫不复>> : Muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Chưởng quầy Ly tự cảm thấy không cần thiết so sánh Mạc Trúc Tuyết với mình.
Mạc Trúc Tuyết có đầu thai thêm vài lần nữa cũng không bằng một phần
mười của nàng. Huống chi Mạc Trúc Tuyết cũng chỉ là người phàm, sao có
thể so với nàng. Nhưng bất giác, chưởng quầy Ly vẫn nhìn Mạc Trúc Tuyết, âm thầm so đo. Mắt nàng ta không thâm thúy mê người bằng chưởng quầy
Ly, nụ cười của nàng ta cũng không quyến rũ xinh đẹp bằng chưởng quầy
Ly, thân thể của nàng ta cũng không yểu điệu linh lung bằng chưởng quầy
Ly. Chưởng quầy Ly nhìn Mạc Trúc Tuyết từ đầu đến chân vài lần, vẫn
không hiểu một cô gái người phàm như vậy sao lại khiến Bạch Nham si mê?
Bạch Nham nhìn chưởng quầy Ly bất giác nhăn mày, ánh mắt nhìn Mạc Trúc
Tuyết cũng không có thiện cảm, trong lòng hắn lại mừng rỡ, dường như
quên mất cô gái người phàm kia là người hại hắn suýt chút nữa bị hủy
thần hình.
Mà Bạch Nham lúc đó đang tán gẫu rất vui vẻ với Mạc Trúc Tuyết, trời nam biển bắc không chuyện nào không nói, ngẫu nhiên nghe Mạc Trúc Tuyết
đánh đàn, vẻ mặt hắn vẫn rất thản nhiên.
“Rốt cuộc huynh thích nàng ta ở điểm nào?” Chưởng quầy Ly không nhịn được hỏi.
Bạch Nham lắc đầu, thản nhiên nói:“Tình là gì sao có thể nói rõ ràng
được. Khi đó, ta chỉ rất thích nhìn nàng ấy thản nhiên cười, không câu
nệ không nhu mì, thích nghe nàng ấy đánh đàn, rất dụng tâm rất nhập
tình. Sau này ta mới biết được nàng ấy cũng có lúc vui sướng cười to,
chẳng qua không phải ở trước mặt ta cũng không phải vì ta. Khúc nhạc
nàng ấy vui vẻ gảy là do một người đàn ông khác phổ, cũng gảy vì người
đó.”
Chưởng quầy Ly nhìn chút cười khổ bên khóe miệng Bạch Nham, trong lòng
hơi