
biến về nguyên hình pháp lực của bọn họ có thể tăng vài lần, nhưng cũng vô cùng nhục nhã.
Nhưng Bạch Nham không chỉ hóa về nguyên hình, còn lấy bộ dáng đáng yêu
như vậy, oan ức như vậy để dỗ nàng. Nếu chưởng quầy Ly còn không vừa
lòng, vậy Bạch Nham cũng thật hết cách.
“Bộ dáng vừa rồi của huynh khiến người ta thích hơn, biến trở về làm gì?” Chưởng quầy Ly nhịn cười nói.
Trong lòng chưởng quầy Ly có chút ngọt ngào, hôm nay rơi vài giọt nước
mắt đổi được Bạch Nham dỗ nàng như vậy, cũng coi như đáng giá. Nàng
không chờ mong gì nhiều, chỉ cần có thể kìm chế tình cảm của mình là
được, chỉ cần nàng có thể sống những ngày như trước đây là tốt rồi, vậy
là tốt rồi. Nàng tự lừa mình như vậy, dường như có thể dần dần khôi phục thái độ bình thường, che giấu hỗn loạn trong lòng mình.
Bạch Nham thấy nàng nở nụ cười cũng an lòng, lại kéo tay chưởng quầy Ly, nghiêm túc nói:“Những chuyện trước kia ta cũng không muốn giấu giếm
nàng nữa, càng sợ nàng lại hiểu lầm gì đó, cho nên, nàng có đồng ý cùng
ta xem hết toàn bộ những ký ức trước kia không?”
Chưởng quầy Ly ngẩn người:“Huynh muốn ta lại dùng Thức Hồn Thuật sao?”
“Không phải nàng dùng, là ta dùng, ta đưa nàng vào xem cho rõ ràng.”
Nếu là chưởng quầy Ly sử dụng Thức Hồn Thuật tiến vào thần thức của Bạch Nham, vậy những chuyện nàng nhìn thấy ít nhiều sẽ có chút lệch lạc. Ví
dụ như vừa rồi, chưởng quầy Ly muốn biết thân phận của Bạch Nham, nhưng
cái nàng nhìn thấy lại không phải Bạch Nham sinh ra khi nào, ở đâu, mà
lại là một đoạn ký ức về sinh nhật của long tam công chúa Đông Hải. Còn
nữa, bởi vì nguyên thần của chưởng quầy Ly không thuộc về thần thức của
Bạch Nham, cho nên chỉ cần Bạch Nham không chống cự thì sự tồn tại của
nàng cũng trong suốt tựa như không khí, không thể trao đổi với thần thức của Bạch Nham.
Nhưng nếu là Bạch Nham sử dụng Thức Hồn Thuật đưa chưởng quầy Ly vào,
vậy những gì chưởng quầy Ly thấy sẽ là những ký ức Bạch Nham muốn cho
nàng xem, hơn nữa một phần nguyên thần của Bạch Nham cũng sẽ tiến vào,
luôn luôn ở bên chưởng quầy Ly.
“Giúp ta tạo thêm vài cái kết giới đi.” Bạch Nham nói.
Bạch Nham kiên định như vậy thực khiến chưởng quầy Ly nhảy dựng, phải
biết rằng tựu mình sử dụng Thức Hồn Thuật với chính mình, còn đưa thêm
một người vào thần thức của mình là kiện chuyện vô cùng hao phí thần
lực. Hơn nữa trong quá trình chẳng may bị người khác quấy rầy, người thi pháp sẽ bị pháp thuật phản phệ, vĩnh viễn bị lạc trong thần thức của
chính mình.
Chưởng quầy Ly hơi hơi gật gật đầu, tùy tay kháp vài cái quyết, lập tức tạo ra vài kết giới vừa mạnh mẽ vừa phức tạp.
“Chuẩn bị tốt chưa?”
“Rồi.”
Ánh trăng sáng trong, đèn hoa rực rỡ, ngã tư đường rộn ràng náo nhiệt, quả là cảnh tượng phồn hoa.
Bạch Nham mang theo chưởng quầy Ly vào thần thức của mình, sau khi đẩy mây mù ra bọn họ nhìn thấy được cảnh tượng này.
“Đây là…… Là ngày hội gì sao?” Chưởng quầy Ly đứng trên đám mây nhìn xuống dưới.
“Ừ, Tết Trùng Cửu.”[2'>
[2'> Tết Trùng Cửu theo phong tục của người Trung Quốc là vào ngày 9 tháng 9 theo Âm lịch hàng năm.
“Nhiều người như vậy, vậy huynh ở đâu?”
Bạch Nham đưa tay chỉ về một tòa lầu gác bên hồ phía xa xa:“Bích Lăng
Các, lầu các nổi tiếng nhất Biện Châu, muốn ngắm cảnh đẹp Biện Lương [3'> nhất định phải lên Bích Lăng Các.”
[3'> Biện Lương: Tên cũ của Khai Phong, nằm ở tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.
Chưởng quầy Ly liếc vào trong Bích Lăng Các đã thấy Bạch Nham trong
chính thần thức của hắn. ‘Hắn’ ngồi ở gần cửa sổ hai, ba vị bằng hữu
uống rượu, nhìn cảnh sắc bên hồ.“Xem ra huynh cũng khá hào hứng đấy
nhỉ.”
“Lúc ấy, có lẽ là thế.” Bạch Nham cười nhẹ ẩn chứa một chút chua sót.
Chưởng quầy Ly kéo nhẹ Bạch Nham, hai người song song bay vào Bích Lăng
Các, đứng cách mấy bước nhìn Bạch Nham trong thần thức. Chưởng quầy Ly
nhìn Bạch Nham bên người, lại nhìn Bạch Nham ngồi ở bên cửa sổ,
nói:“Thật là kỳ lạ, vừa nhìn qua cảm thấy hai người không giống nhau,
giờ nhìn kỹ lại thấy rõ ràng là cùng một khuôn mặt, thật sự là kỳ quái.”
Bạch Nham mỉm cười nói:“Chúng ta vốn là cùng một người, đương nhiên là giống nhau.”
Không giống, bọn họ không giống, Bạch Nham bên cửa sổ khi cười nói cùng
bằng hữu, khi thì nâng chén. Phần tiêu sái vui sướng kia trăm phần trăm
là phong thái công tử nhà giàu. Bạch Nham bây giờ dù có cười giữa hai
hàng lông mày cũng vẫn mang theo hai, ba phần u sầu, tang thương mà thâm trầm.
“Hắn tên là gì?” Chưởng quầy Ly nhìn Bạch Nham bên cửa sổ hỏi,“Khi đó huynh tên gì?”
“Mạc Cảnh. Sinh ra trong gia đình quyền quý ở Bành Thành – Từ Châu, là con trai trưởng của Thứ sử Từ Châu lúc ấy.”
“Huynh tìm được thân phận khá tốt đấy nhỉ, sao không đầu thai làm Thái
tử, Hoàng tử chẳng phải càng vinh hoa phú quý hơn sao.” Chưởng quầy Ly
lại bắt đầu trêu chọc Bạch Nham, ngoài miệng không chịu buông tha hắn
chút nào, trước sau như một.
“Thái tử trách nhiệm quá lớn, rất phiền toái, cũng không thể ngao du
khắp nơi, rất bất tiện.” Bạch Nham nghiêm trang đáp lại chưởng quầy Ly,
khiến nàng bỗng nhiên cảm thấy nhàm chán.
“Huynh đ