
ỉ lưu lại vài nếp nhăn trên mặt bà, bà thoáng thoáng vẫn là cô gái hay
cười trong sáng với ông năm đó.
Ông ta xuống xe gọi bà, nhưng mà bà thấy ông giống như thấy quỷ, không quay
đầu lại mà xoay người chạy đi. Chuyện năm đó là ông không đúng, năm đó sau khi
đi, ông vẫn quay về tìm bà, thế nhưng bà không còn ở đó, ngay cả người thân cũng
không biết tin tức của bà, ông đã cho là cả đời này sẽ không có dịp gặp lại bà,
nhưng mà lần nọ lại gặp được ở Du Nhiên Cư, ông thật không ngờ rằng, bà lại là
mẹ vợ của Tô Dịch Thừa, con gái và chồng bà đứng cạnh bà, dường như bà sống rất
hạnh phúc. Lần đó gặp nhau, ông cũng không phải không nghĩ đến đi tìm bà, thực
ra về chuyện năm đó ông vẫn thiếu bà một lời xin lỗi. Nhưng sau này ngẫm lại,
chuyện đã qua nhiều năm như vậy, bọn họ đều có gia đình của riêng mình, nói lại
những chuyện này thì có ý nghĩa gì, nghĩ thế, nên liền cắt đứt ý nghĩ đi tìm
bà.
Chẳng qua hôm nay, bọn họ lại gặp nhau trên đường, có lẽ là duyên phận trời
định, định trước nhất định ông phải xin lỗi bà, đây là câu nói ông nợ bà ba mươi
năm. Chỉ là ông mới gọi bà, thì bà lại như là gặp ma quỷ vậy, bước đi rất nhanh,
căn bản là không đợi ông mở miệng, tâm tình rất kích động muốn ông rời đi.
"An. . . . . . An Nhiên. . . . . ."
Lâm Tiểu Phân sững sờ nhìn An Nhiên đang đi về phía họ, vẻ mặt có chút bối
rối và luống cuống, quay đầu nhìn Đồng Văn Hải đứng cạnh còn đang túm tay bà, bà
hất mạnh ra.
An Nhiên đứng trước mặt bọn họ, nhìn mẹ cô một chút rồi nhìn Đồng Văn Hải,
gọi: "Đồng cục trưởng."
Đồng Văn Hải cười cười với cô, gật đầu, chào: "Tô phu nhân."
An Nhiên cong cong môi, cười, nói: "Đồng cục trưởng cứ gọi tôi An Nhiên là
được rồi."
Đồng Văn Hải gật đầu, cũng không có ý kiến.
An Nhiên quay đầu, nhìn mẹ cô một chút, lại nhìn Đồng Văn Hải một chút, có
chút nghi hoặc, nhíu mày: "Mẹ, mẹ và Đồng cục trưởng đây là?"
"Không, không có gì, mẹ, mẹ không biết ông ta." Lâm Tiểu Phân có chút bối rối
nói.
Đồng Văn Hải than nhẹ, nhìn bà, rồi nói: "Tiểu Phân, tôi chỉ là muốn nói câu
xin lỗi bà, sao bà phải tự làm khổ mình như vậy, năm đó —" không đợi ông ta nói
xong, Lâm Tiểu Phân mắng mỏ ngắt lời ông ta.
"Ông im mồm ." Lâm Tiểu Phân mắng, cắn chặt đôi môi hơi run rẩy vì kích
động.
Như thế, Đồng Văn Hải chỉ có thể im miệng, nhìn bà, vẻ mặt mang theo áy
náy.
An Nhiên bước lên đỡ mẹ, hơi lo lắng gọi: "Mẹ."
Lâm Tiểu Phân giống như là đang sợ cái gì, kéo An Nhiên xoay người muốn đi,
nói: "Đi, đi thôi, cha con sắp tan tầm rồi, mẹ, mẹ phải về nhanh nấu cơm."
Tuy An Nhiên nghi hoặc, nhưng cũng không nói gì nhiều, quay đầu nhìn Đồng Văn
Hải một chút, liền tùy ý để Lâm Tiểu Phân kéo đi.
Dường như Lâm Tiểu Phân có chút bất an và sợ sệt, cánh tay kéo tay An Nhiên
không ngừng run rẩy, rồi không ngừng quay đầu nhìn phía sau như là sợ Đồng Văn
Hải đuổi kịp.
Thấy bà như thế, An Nhiên không khỏi có chút lo lắng: "Mẹ, mẹ không sao
chứ?"
Lâm Tiểu Phân quay người lại, vội lắc đầu, nói, "Không, không có gì, mẹ, mẹ
vội về nấu cơm cho cha con thôi." Lại nhanh chân hơn, bà cố gắn nặn ra nụ cười,
nhưng mà nụ cười kia quá giả tạo, hoàn toàn không giấu được sự lúng túng và bất
an của bà lúc này.
Tất nhiên An Nhiên biết bà đang lấy cớ, thật ra thì nhà họ bình thường ăn cơm
tối tương đối muộn, thường thường phải sau 7 giờ, thậm chí thỉnh thoảng còn 8
giờ mới ăn. Bây giờ mới chưa đến 5 giờ, vội về nấu cơm tối chẳng qua là tùy tiện
viện cớ.
Như là thật sợ Đồng Văn Hải đuổi theo phía sau, Lâm Tiểu Phân trực tiếp đón
taxi ngồi lên.
Đóng cửa xe, xe rời đi, Lâm Tiểu Phân còn quay đầu nhìn phía sau một chút,
xác nhận Đồng Văn Hải vẫn đứng chỗ cũ không đuổi theo, mới thở thật dài.
Trong xe, An Nhiên nhìn mẹ, nhịn không được hỏi: "mẹ, có phải giữa mẹ và Đồng
cục trưởng có ..."
Nghe vậy, Lâm Tiểu Phân liếc mắt đến đây, tâm tình vẫn có chút kích động, ác
liệt nói: "mẹ không biết ông ta! Sau này con cũng không cần nhắc tới người này
trước mặt mẹ!"
"Nhưng mà thấy hai người vừa —" An Nhiên còn muốn nói điều gì, lại bị bà ngắt
lời.
"Mẹ nói không biết, ai biết ông ta đột nhiên thần kinh cái gì cứ đi theo mẹ."
Lâm Tiểu Phân lớn tiếng nói.
Thấy thế, An Nhiên biết điều ngậm miệng lại, không hề nói thêm nửa câu nữa.
cô biết giữa mẹ và Đồng Văn Hải nhất định là quen biết, còn sao lại đến mức như
hôm nay, mẹ cô không muốn nói, cô cũng không chỉ có thể không hỏi.
Không khí bên trong xe có chút lúng túng, anh tài xế ở phía trước chỉ nghiêm
túc lái xe, trong lòng tò mò nhưng cũng không dám mở miệng hỏi nhiều, chỉ thỉnh
thoảng nhìn tình hình phía sau qua gương chiếu hậu.
Lâm Tiểu Phân với vẻ mặt nghiêm trọng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn vào cảnh vật
trôi qua dọc đường, không định nói chuyện.
An Nhiên có chút lo lắng cho bà, nhưng lại không biết an ủi thế nào, khẽ thở
dài, đưa tay kéo tay mẹ cô, đặt lên đùi mình.
Thân thể Lâm Tiểu Phân cứng đờ, nhưng cũng không quay đầu lại, mặt hướng phía
ngoài, trong mũi có chút cay cay.
Cuối cùng xe chậm rãi ở dừng lại trước khu nhà của Cố gia, An Nhiên thanh
toá