
vừa khóc vừa cười nhận lấy, cúi đầu ngửi mùi hương kia, méo
miệng, thấp giọng nói: "Tô Dịch Thừa, anh đối tốt với em như thế làm gì." Cô sẽ
bị làm hư mất.
Tô Dịch Thừa đưa tay kéo cô, bắt lấy tay cô, nhẹ nhàng đặt lên môi mình hôn
lấy, sau đó ôn nhu nói: "em là vợ anh, không đối tốt với em còn đối tốt với
ai?"
An Nhiên cười nhẹ, vẻ mặt hạnh phúc và vui sướng khó tả.
Tô Dịch Thừa buông tay cô ra, sờ sờ mặt cô, lau sạch nước mắt trên mặt cô,
nói: "được rồi, nhân lúc còn nóng ăn cùng anh chút?" Vốn là làm cho cô, hằng
ngày nhìn cô nôn nghén mà không tăng thêm tí thịt nào, mặc dù bận rộn nhưng anh
vẫn không khỏi lo lắng.
An Nhiên gật đầu, "được." Cầm lấy dao nĩa cắt miếng thịt bò, hạnh phúc ăn bữa
tối ánh nến mà anh đặc biệt chuẩn bị cho cô.
Hai người vừa ăn vừa cười nói, cực kỳ vui vẻ, hai người còn hài hước cầm sữa
tươi và rượu đỏ chạm cốc, bón cho nhau ăn như những đôi tình nhân khác.
Chỉ là vào lúc hai người đang ăn vui vẻ, điện thoại trong phòng khách vang
lên, có chút đột ngột. An Nhiên xoay người chuẩn bị đi nhận, lại bị Tô Dịch Thừa
ngăn lại.
"Anh đi." Thả dao nĩa trong tay xuống, liền đi ra khỏi phòng bếp đến nhận
cuộc điện thoại kia: "a lô."
An Nhiên không biết là ai gọi điện thoại tới, cũng không biết trong điện
thoại nói những thứ gì, chỉ thấy Tô Dịch Thừa không vui khẽ nhíu mày lại.
Cúp điện thoại xong, lúc Tô Dịch Thừa xoay người thì thấy An Nhiên đang nhìn
anh, có chút nghi ngờ hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?"
Không muốn để cho cô lo lắng, Tô Dịch Thừa cười nhạt nhìn nàng lắc đầu, chỉ
nói: "Không có gì."
Anh không muốn nhiều lời, An Nhiên cũng không hỏi nhiều, chỉ cho là chuyện
công việc của anh.
An Nhiên cảm thấy gần một tuần lễ này Tô Dịch Thừa trở nên có chút kỳ quái,
trở về nhà đều rất sớm, nhưng mà công việc vẫn rất nhiều như cũ, trên căn bản
tuy trở về nhưng lại vào thư phòng, ăn một bữa cơm cũng rất vội vàng. An Nhiên
vẫn nôn nghén như cũ, hai ngày gần đây tựa hồ cũng chầm chậm giảm xuống, nôn mửa
cũng rõ ràng bớt đi, thím Trương chọc ghẹo cô nói là bởi vì liên quan đến Tô
Dịch Thừa, bởi vì Tô Dịch Thừa gần đây mỗi ngày đều ăn cơm ở trong nhà, nhìn
anh, cô nôn mửa cũng ít đi.
An Nhiên có đôi khi buổi tối chơi xấu ở trong lòng ngực của anh, nói ‘tiểu
tình nhân’ trong bụng đời trước khẳng định cùng anh yêu oanh oanh liệt liệt muốn
chết muốn sống, nếu không tại sao mỗi lần cùng anh ăn cơm, ăn đặc biệt ngon,
đừng nói nôn, ngay cả khẩu vị cũng đều rất tốt, ăn so sánh với ngày thường nhiều
hơn rất nhiều. Mỗi lần nghe cô nói như vậy, Tô Dịch Thừa luôn chỉ biết cười, sau
đó đưa tay đi sờ sờ bụng của cô, có đôi khi còn đem lỗ tai dán trên bụng của cô,
nhỏ giọng cùng cục cưng trong bụng nói chuyện, nhưng mà lặng lẽ nói chuyện kia,
tất cả đều rơi vào trong tai An Nhiên, bảo là muốn để cho ‘tiểu tình nhân’ ở bên
trong biết điều một chút , đợi khi bé ra đời gặp mặt bọn họ anh sẽ đưa bé đi rất
nhiều chỗ để chơi, đi ăn thật nhiều đồ ngon.
An Nhiên cười nhạo hỏi anh có thì giờ rảnh không? Anh vẻ mặt thành thật quay
đầu nhìn, nói đang bận cũng muốn đem con gái theo!
Chủ nhật này Tô Dịch Thừa không có đi tới phòng làm việc, mà là đem công việc
trực tiếp mang về nhà, cả ngày ở trong thư phòng xem như phòng làm việc, điện
thoại dày đặc cơ hồ là không có ngắt quãng.
An Nhiên có chút nhàm chán ở trong phòng khách xem kênh du lịch, bên trong
ngoại cảnh rất đẹp, giới thiệu thành phố, là Paris của nước Pháp, đó là nơi An
Nhiên vẫn muốn đi.
Paris là một thành phố lịch sử, bên trong có rất nhiều kiến trúc thời Trung
Cổ, nhìn những kiến trúc kia An Nhiên rất động tâm, thật ra thì ban đầu, thời
còn là học sinh cô đã muốn tới đây tham quan, cô thích những kiến trúc này,
chỉ là không có cơ hội đi qua nhìn xem một chút.
Đột nhiên chuông cửa vang lên, An Nhiên đang bị một giáo đường của thành phố
Paris trong Tivi kia hấp dẫn đến không chuyển mắt, nhìn chằm chằm Tivi, cũng
không có ngẩng đầu. Thím Trương đang ở trong phòng bếp nhanh nhẹn đi ra mở
cửa.
"Ông tìm ai?" Thím Trương hỏi người đàn ông đứng ở cửa.
"An Nhiên có ở đây không?" Người đàn ông nhìn Thím Trương, thần sắc có chút
khẩn trương, ngẩng đầu nhìn về phía bên trong, đúng lúc nhìn thấy An Nhiên đang
ngồi ở trong phòng khách trên ghế sa lon ôm gối xem tivi đến thất thần, cất
giọng liền hô lên: "An Nhiên, An Nhiên!"
An Nhiên lúc này mới lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn lại, vì bị Thím Trương
cản trở nên cũng không thấy được người đứng ở ngoài cửa, chẳng qua là thanh âm
kia có chút quen thuộc.
An Nhiên để xuống gối ôm, đứng dậy, đi về phía cửa, vừa hỏi: "Thím Trương,
người nào a?"
Thím Trương nghiêng qua thân mình, quay đầu nhìn An Nhiên một chút: "Phu
nhân, tìm cô."
Thím Trương nghiêng thân đi, An Nhiên lúc này mới thấy người đàn ông đứng ở
cửa, dừng lại cước bộ, sửng sốt, có chút ngoài ý muốn. Người đứng ở cửa không ai
khác, chính là Đồng Văn Hải.
Đồng Văn Hải thấy An Nhiên, có chút mừng rỡ có chút cao hứng, trực tiếp đẩy
thím Trương ra liền đi vào bên trong, giày cũng không có thay, sải b