
ho cô ăn, nhưng mà mỗi khi Lâm
Tiểu Phân ngửi thấy mùi thức ăn là luôn buồn nôn, tất cả mọi người đều không để
ý, tưởng là cô quá đau lòng. Trong hai ngày mà Lâm Tiểu Phân gầy rộc đi. Hai
ngày sau đột nhiên có người chạy tới nói cho cô biết có một phụ nữ trung niên tự
xưng là mẹ cô đến tìm cô, bây giờ đang ở cổng trường. Lâm Tiểu Phân kinh hãi,
cũng chẳng quan tâm thân thể mình suy yếu, thể lực không chống đỡ được nữa, liền
bò dậy khỏi giường chạy về phía cổng trường học.
Người tới đúng là mẹ Lâm, lưng khoác túi quần áo, vẻ mặt mệt mỏi. Thấy mấy
lần gửi thư đều không thấy con gái trả lời, mẹ Lâm không yên lòng, cho nên liền
thu dọn đồ đến trường học của con gái.
Sắp xếp cho mẹ Lâm ở một nhà trọ ngoài trường học, vừa để đồ đạc xuống mẹ Lâm
liền hỏi hôn nhân của cô và Đồng Văn Hải định vào lúc nào. Tay dọn đồ ngừng lại,
Lâm Tiểu Phân không dám xoay người nhìn mẹ, cô không dám nói cho mẹ rằng mình bị
Đồng Văn Hải vứt bỏ rồi.
Thấy cô không nói lời nào, mẹ Lâm đã đoán được phần nào, bước lên phía kéo
cô, hỏi: "Chuyện gì? Nói không muốn kết hôn?"
Lâm Tiểu Phân cắn môi, chực khóc, cuối cùng xoay người đùng một cái quỳ gối
xuống trước mặt mẹ: "mẹ, thật xin lỗi, con xin lỗi mẹ và cha!" Vừa nói vừa lấy
tay tát vào mặt mình.
Mẹ Lâm có cảm giác sét đánh ngang tai, cầm lấy tay con hỏi: "Đồng Văn Hải cậu
ta không cần con nữa?"
Lâm Tiểu Phân quay đầu, không nói nên lời.
Thấy cô như thế, mẹ Lâm lại càng tức giận, nắm bả vai của cô lắc mạnh nói:
"Con nói đi, con nói đi chứ, có phải là Đồng Văn Hải không cần con nữa rồi,
thằng đó chơi con xong rồi không cần con nữa có phải không!"
Bị mẹ quở mắng như thế, Lâm Tiểu Phân chỉ có thể khóc gật đầu, nhưng không
nói nổi một chữ.
Thực sự mẹ Lâm cảm thấy trời sụp mất, vừa mất chồng, bây giờ con gái lại bị
người ta ruồng bỏ, phải biết rằng ở thời đại này, đàn bà không còn nguyên vẹn,
thì còn có ai cần nữa! càng nghĩ càng thấy tức giận, càng nghĩ càng thấy đau
lòng, nắm tay Lâm Tiểu Phân, không ngừng đánh cô, vừa nói: "tôi đã gây ra tội gì
a, sao lại sinh ra một đứa con gái vô liêm sỉ thế này, còn hại chết cha nó, tại
sao, tại sao!"
Lâm Tiểu Phân chỉ khóc, để mặc mẹ đánh chửi, cô rất hối hận, nhưng mà đã
không thể quay lại được nữa.
Chung quy thế nào cũng là con gái mình, đánh vào người cô lại đau lòng mình,
mẹ Lâm lại quay sang đánh mặt mình, vừa nói là bà không tốt, không dạy dỗ con
gái, mới có thể để cô gây ra chuyện như vậy, mới có thể làm hại chồng đang sống
yên lành bị tức chết, vừa nói vừa đánh, đánh rất tàn nhẫn, mỗi cái tát đều để
lại dấu vết màu đỏ tươi.
Thấy thế Lâm Tiểu Phân chỉ có thể bước lên phía trước ngăn mẹ lại, nói nếu mẹ
tức giận thì cứ đánh cô, đừng làm tổn thương mình.
Buổi chiều hôm đó, hai mẹ con ôm nhau khóc trong nhà trọ .
Sau khi khóc, mẹ Lâm nói muốn đi tìm Đồng Văn Hải nói lý, nhưng bị Lâm Tiểu
Phân ngăn lại, cô không muốn chuốc lấy nhục nhã nữa, cô muốn giữ lại chút danh
dự nhỏ nhoi.
Con gái khăng khăng không chịu, mẹ Lâm cũng không có cách nào, mẹ Lâm ở lại
nhà trọ hai ngày, sau đó chuẩn bị về quê, thế nhưng mà không ai ngờ được, trên
đường trở về, xe mà mẹ Lâm ngồi xảy ra sự cố, vào khúc rẽ qua núi xe không phanh
được, tổng cộng hơn hai mươi hành khách cùng cả tài xế đều rơi xuống chân núi,
xe nát người mất, không một ai may mắn thoát được.
Ba ngày phải tiếp nhận ba cú sốc khiến Tiểu Phân không chịu nổi, cả người đều
suy sụp rồi, cuối cùng đến mức mà cô muốn tự vẫn, muốn kết thúc sinh mệnh của
mình, đứng trên bờ sông, cô nhìn thật lâu, cũng nghĩ thật lâu, cuối cùng cởi
giầy, bước từng bước xuống dòng sông. Khi nước sông từng chút từng chút bao phủ
cô, cuối cùng ngập đến đầu cô, cô từ bỏ giãy dụa, toàn tâm toàn ý muốn chết,
nhưng khi tỉnh lại sau khi hôn mê, cô phát hiện mình nằm trong bệnh viện, mà một
người thanh niên hơn cô mấy tuổi đang ngồi bên giường, trên người ướt sũng. Thấy
cô tỉnh lại, nở nụ cười với cô, hỏi cô có chỗ nào khó chịu không, vội vàng gọi
bác sĩ tới. Người thanh niên kia chính là Cố Hằng Văn.
Bác sĩ tới khám qua cho cô, xác định cô không có chuyện gì, lại xoay người
nhìn Cố Hằng Văn đứng bên cạnh, trách móc: "các anh các chị còn trẻ ầm ĩ cãi vã
gì thì làm đàn ông cũng nên nhường nhịn vợ mình, sao có thể chọc tức cô ấy đến
nỗi cô ấy muốn nhảy sông tự sát! Anh có biết không, nếu không kịp thời cứu được,
thì đó chính là một xác hai mệnh đấy, đến lúc đó anh có hối cũng không kịp!"
Cố Hằng Văn mờ mịt, nghe không hiểu gì cả, hỏi: "ý gì, cái gì, cái gì một xác
hai mệnh?" Rõ ràng anh chỉ cứu một người mới phải.
Bác sĩ nhìn anh một cái, khẽ thở dài, nói: "chẳng lẽ anh còn không biết cô ấy
đã mang thai!"
Lâm Tiểu Phân trên giường sửng sốt trừng to mắt, không dám tin, bác sĩ vừa
nói cô mang thai rồi!
Đợi sau khi bác sĩ đi ra ngoài, Cố Hằng Văn nhìn Lâm Tiểu Phân trên giường,
lúc này mới mở miệng hỏi: "cô ở đâu, có muốn tôi đi tìm người nhà cô tới
không?"
Căn bản là Lâm Tiểu Phân vẫn còn khiếp sợ, chưa kịp tiêu hóa tin tức kinh
hoàng kia, không nhìn Cố Hằng Văn, sững sờ nh