
òng.
Tô Dịch Thừa hôm nay uống thật không ít, lúc ngồi trên xe cũng có chút ngồi
không yên cả người tựa vào trên người An Nhiên.
An Nhiên nhìn anh khó chịu nhíu chặt chân mày, có chút bận tâm dạ dày của anh
có vấn đề hay không.
Hôm nay cũng không có trở về căn phòng lúc còn độc thân, một lần nữa trở lại
trong căn nhà ở khu vực thành phố kia, lúc xuống xe An Nhiên lo lắng anh có thể
đứng vững hay không, nên vội vàng muốn đi đỡ anh lại bị anh loáng một cái bế
lên.
"Ai nha, thả em xuống, nhanh lên một chút thả em xuống." An Nhiên kinh hô nắm
lấy bờ vai của anh, rất sợ anh đứng không vững, hai người cũng sẽ bị té
xuống.
"Ha ha." Tô Dịch Thừa cười lớn đem cô đăt xuống, sau đó nắm tay cô đi vào tòa
cao ốc.
Lúc thang máy tới tầng lầu, An Nhiên chuẩn bị muốn mở cửa đi vào, đột nhiên
mắt bị Tô Dịch Thừa đưa tay che kín, nhẹ giọng ở bên tai cô nói: "Chờ một
chút."
An Nhiên nghi ngờ, hỏi: "Tại sao?"
"Nhắm mắt lại, anh dẫn em đi vào." Tô Dịch Thừa đưa tay đóng cửa lại, sau đó
nắm tay cô đi tới phía trước.
Nhắm hai mắt, An Nhiên mang theo cười hỏi: "Có cái gì sao?"
Tô Dịch Thừa cười nhẹ không nói, chỉ nắm tay cô cẩn thận mang theo cô đi
tới.
Đẩy cửa phòng ngủ, để cho cô dừng đứng lại ở đầu giường, sau đó nhẹ giọng ở
bên tai cô nói: "Tốt lắm, mở mắt ra nhìn được rồi."
"Là cái gì nha." Vừa cười An Nhiên chậm rãi mở mắt ra, sau đó khi thấy trước
mắt mình bức hình thật là lớn, có chút kinh hô kêu lên: "Trời ơi!"
Tô Dịch Thừa từ phía sau đem cô ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng hỏi: "Thích
không?"
An Nhiên không ngừng gật đầu, cả người bị khiếp sợ có chút nói không ra lời,
thậm chí còn có chút không dám tin tưởng: "Sao lại trở nên lớn như vậy." Trên
đầu giường bức hình kia rõ ràng là hình lúc trước bọn họ ở New York trên xe buýt
hai tầng gặp được cặp vợ chồng người Pháp chụp hình cho bọn họ, chỉ là bức hình
kia rất nhỏ, nhưng bức này lại lớn hơn gấp hai mươi lần nha, hơn nữa giống như
thật không sai lệch. Mà treo ở trên đầu giường là bức hình hai người đang hôn
nhau, rất duy mỹ, rất đẹp.
"Thích không?" Tô Dịch Thừa lập lại hỏi, đầu lưỡi như có như không nhẹ nhàng
xẹt qua lỗ tai của cô, khiến cho An Nhiên cả người phát run một trận.
An Nhiên gật đầu, cả người có chút nóng ran, tránh thoát khỏi ngực của anh,
quay đầu hỏi: "Còn có một bức đâu rồi, có lớn hơn sao?"
Tô Dịch Thừa gật đầu, lôi kéo tay cô đi tới phòng khách, chỉ thấy sau lưng
ghế sa lông kia trong tấm ảnh treo trên tường, đầu hai người chạm vào nhau đang
ôm nhau, khóe miệng đều là nụ cười hạnh phúc. Tấm hình này so sánh với bức hình
treo ở trong phòng ngủ còn lớn hơn chút ít, bối cảnh tựa hồ trải qua xử lý, có
cảm giác mông lung, nhìn qua vô cùng xinh đẹp.
"Thật xinh đẹp!" An Nhiên sợ hãi than, xoay người nhìn Tô Dịch Thừa, cười
nói: "Dịch Thừa, em thật thích." Không nhịn được chủ động kiễng mũi chân hôn lên
môi của anh, giống như chuồn chuồn nước xong lại muốn xoay người, thì bị người
khác hung hăng nắm lại eo, không cho phép cô trốn chạy.
Tô Dịch Thừa nhìn cô, đôi mắt kia thâm thúy giống như đá cẩm thạch đen, thanh
âm trầm thấp nói: "An Nhiên, hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta . . . . .
."
An Nhiên tự nhiên biết anh nói những lời này là có ý tứ gì, chỉ cảm thấy cái
tay kia đang ôm ngang hông cô nóng rực giống như lửa đốt, mà đầu của anh nhẹ
nhàng dựa vào, mặt hai người càng ngày càng gần, hơi thở của anh vẩy vào trên
mặt của cô, khiến cho An Nhiên cả người cũng nóng ran, nhìn anh lắp bắp nói:
"Chúng ta, chúng ta không phải cũng sớm đã kết hôn à. . . . . "
Tô Dịch Thừa mỉm cười cúi đầu, hôn mắt, lông mày của cô, vừa nói: "Nhưng mà
hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta." Vừa nói, vừa cúi người ôm lấy
An Nhiên, bay thẳng đến phòng ngủ.
Lúc thả An Nhiên xuống giường anh rất cẩn thận, An Nhiên lúc này mới chú ý
tới thì ra là cái túi chữ nhật màu đỏ nằm giữa trên mặt giường là hình trái tim
được xếp bằng cánh hoa, mà cũng tại lúc này mới phát hiện, đèn bên trong phòng
hình như cũng bị đổi lại, so với trước, sắc đèn hơi có chút tối, ánh đèn lờ mờ
nhưng càng làm cho người cảm thấy có chút mập mờ, không khí càng thêm kiều
diễm.
Đem quần áo trên người cô cởi ra, sau đó cúi người sùng bái hôn toàn thân của
cô, một lúc lâu, mới ngẩng đầu, nhìn đôi mắt sương mù của An Nhiên, cúi đầu ở
bên tai cô dụ dụ dỗ nói: "Giúp anh cởi đồ đi." Lôi kéo tay của cô thả vào lồng
ngực của mình.
An Nhiên đứng lên ngồi xuống giúp đỡ anh, đưa tay dán lên lồng ngực của anh,
cô bây giờ so sánh với lần đầu tiên còn muốn khẩn trương, tim đập không khỏi
treo lên, làm cho cô không khỏi có loại ảo giác, chỉ sợ tim của mình từ trong
lồng ngực nhảy ra.
Tiếp theo ngón tay đặt trên nút áo sơ mi của anh, động tác có chút run rẩy,
đầu ngón tay xẹt qua da thịt trên bộ ngực của Tô Dịch Thừa, khiến cho anh kêu
rên than nhẹ một tiếng, giống như đang đè nén cái gì đó.
Càng là khẩn trương, động tác trên tay càng có chút không linh hoạt, một cái
áo sơ mi mà cô mất ba phút đồng hồ mới có thể cởi xuống từ trên người Tô Dịch
Thừa.
Đưa