
một ngày lại một ngày không nương tay phóng
ra, khiến hai tay Hoa thúc đều phát run, trong miệng cứ mắng chửi mãi: Đồ con
thỏ, thằng nhãi con đúng là phá sản mà!
Vì thế, trước thế công bất khuất của gã họ Hạng, họ hàng xa của nô nhân, hắn
cọ cọ, cuối cùng cọ đến mức Tô Mặc phải mở miệng đáp ứng cho hắn một cơ hội vào
ở trong nhà. Từ vị trí một mình lây lất bên ngoài kho chứa củi, thăng một mạch
đến ở trong khách phòng sát vách với phòng của Mộc Sách.
Mỗi đêm, sau khi Mộc Sách đã hoàn thành tất tần tật các việc vặt vãnh trong
nhà, Hạng Nam sẽ chọn đúng thời cơ, kéo Mộc Sách vào phòng nói huyên thuyên đông
tây. Nhưng Mộc Sách trời cho cá tính nói một là một, mặc cho hắn nói toạc cả
miệng cũng không cần quản gia nghiệp của Hạng gia nhà hắn. Điều này làm cho Tô
Mặc nhìn thấy cũng phải liên tiếp thở dài, cũng chỉ có thể để mặc bọn họ giằng
co qua lại mà thôi.
Thời gian cứ như vậy bị Hạng Nam kéo đi, mãi đến tết Trùng Dương(1). Sáng
sớm, Mộc Sách theo sự dặn dò của Tô Mặc, mang theo cả nhà già trẻ lớn bé, to to
nhỏ nhỏ đi lên chỗ cao nhất của Lân Sơn để “Đăng Cao” nhìn xa ứng tiết.
Ven đường đi, Mộc Sách thỉnh thoảng lại nhắc nhở hai lão Hoa gia đừng chạy
loạn nữa, nhất định phải đi trên đường mòn lên núi chứ đừng ham chơi đi xa. Còn
không thì lại quay đầu lo lắng nhìn đám tiểu nhạn cùng đám gà mái đi theo phía
sau có bị lạc mất con nào hay không.
Đi được nửa đường, con đường mòn lên núi bắt đầu dốc khúc gập ghềnh. Mộc Sách
trực tiếp đem đám nhỏ theo đuôi phía sau kia, giao cho Hạng Nam tiếp nhận. Sau
đó không nói hai lời, trước ánh mắt rối rắm không thể lý giải của Hạng Nam, cúi
lưng cõng Tô Mặc đang phải cố sức bước đi, thoải mái đi lên đỉnh núi.
Đứng trên đỉnh núi, cảnh tượng đập vào mắt là bầu trời mở rộng đến vô tận.
Hơi lạnh gió thu thổi tan đám mây, mang đến một khoảng không gian mênh mông vạn
dặm. Phóng tầm mắt nhìn lại, dưới chân núi đã bắt đầu biến sắc. Ánh nắng ánh gió
tùng tùng, hoặc vàng hoặc hồng sớm đã chiếu sáng cả một vùng rừng xanh thăm
thẳm.
Tô Mặc cầm trên tay một gốc cây thù du (2), nhìn Mộc Sách đang đứng đón gió,
nghiêng mặt hỏi.
“Nô nhân còn giận gã họ hàng xa kia không?” Mấy ngày nay nhìn vào đều chỉ một
bản mặt, người không biết chuyện còn tưởng anh thiếu nợ người ta tiền, chứ không
phải bị người ta ép buộc nhận tiền.
“Không, chỉ ngại hắn cứ đuổi theo bám riết, rất đáng ghét.” Làm hại anh có
khi muốn đứng gần cô một lát cũng trở thành một chuyện rất khó khăn. Sớm biết
như thế, nếu sớm biết cứ tùy ý Hạng Nam sẽ thành ra chuyện tệ hại đến thế này,
anh đã không cho cái tên rắc rối ấy lưu lại rồi.
Tô Mặc một tay xoa xoa cằm, thử tưởng tượng về những phiền não của kẻ có
tiền.
“Anh thật sự không cần gia nghiệp của nhà hắn sao?” Theo như anh nói. Vị họ
hàng xa kia hình như là Hoàng thương, trọng trách quá nặng, gia nghiệp lại quá
lớn. Cho nên sau khi người trong toàn tộc thương thảo xong, vài năm trước đây đã
quyết định đem hơn một nửa gia nghiệp tặng cho anh, để tự anh định đoạt.
“Không cần.” Trên đời này làm gì có ai đem gia sản hai tay dâng cho người
ngoài chứ? Bọn họ không biết, nhưng anh thì rất ngại chuyện phiền phức và thái
quá.
“Nguyên nhân nào khiến anh không chịu đáp ứng hắn?” Có người đưa tiền cho anh
sài không tốt sao? Tuy rằng nói hiệu buôn Viễn Sơn có đến hàng trăm gian cửa
hàng. Trọng trách này cũng có hơi trầm trọng.
“Vì ta cảm thấy Hạng Nam thật sự là người thích hợp tiếp nhận gia nghiệp.”
Anh đi đến trước mặt cô, thay cô khoác thêm một lớp áo ngoài mỏng, “Thật ra, hắn
rất có năng khiếu buôn bán, đầu óc linh hoạt, đấu võ mồm cũng rất khéo. Ở lâu
trong vòng luẩn quẩn văn nhân riết rồi tài giao tế cũng thuộc hạng thượng
thừa.”
“Vậy vì sao bản thân hắn lại không muốn tiếp nhận mà giao cho anh?” Điều này
thật không hiểu nổi a.
Anh hơi tức giận, “Hắn tuy là cầm tinh con thỏ, nhưng tính tình lại hệt như
con lừa vậy, không mắng không đánh thì không chịu chạy. Nếu không có người ở
phía sau ép buộc, hắn sẽ lười không chịu chủ động đi làm. Cho nên, hắn mới muốn
trốn làm đương gia.” Nói đi nói lại, gã họ hàng xa kia chính là không muốn chịu
trách nhiệm mà thôi.
“…” Nói về một phương diện nào đó thì đây cũng xem như là một loại nhân
tài.
“Trước mắt, gia nghiệp của nhà hắn cũng không cần phải mở mang phát triển làm
gì. Chỉ cần giữ gìn những cái đã có là đủ rồi. Cho nên mới nói, rất thích hợp để
cho người đàn ông có tính tình lười cầu tiến, cứ kinh doanh lập nghiệp như bây
giờ là tốt rồi. Vì vậy mà ngày xưa tôi mới một lòng muốn đuổi hắn về nhà.” Hiện
nay cũng chỉ còn cách xem xem thằng nhóc kia đến tột cùng thì bao giờ mới chịu
hết hy vọng.
Về nhà ư…
Tô Mặc lẳng lặng ngắm nhìn những đường cong cương nghị trên khuôn mặt anh.
Anh sớm đã khỏe hẳn rồi, cũng đã làm nô nhân lâu như vậy rồi. Không phải anh
cũng nên trở về nhà đó sao?
Lúc trước muốn anh ở lại, là vì cô hy vọng anh có thể ở đây dung dưỡng thân
thể cho tốt. Muốn anh làm nô nhân báo ân, là hy vọng người sớm đã không có nơi
nào để đi như anh, có thể có một lý